Trước khi Giang Minh đi, Giang Châu kêu anh lại.

"Anh, anh và chị dâu cũng trở về đi."

Giang Minh ngẩn người.

"Qua một đoạn thời gian nữa, kiếm được tiền rồi, chúng ta xây nhà mới, căn nhà tranh vách đất của anh ở đầu thôn, ngói đã hỏng không ít, hàng năm đều phải thay mới, phí tiền lại tốn sức, hễ mưa vừa ẩm lại dột, không tốt đối với thân thể."

"Anh trở về, chúng ta cùng nhau kiếm tiền, xây nhà lớn cho cha mẹ, nhà gạch đỏ, vậy được không?

Giang Minh động lòng.

Anh cả đời là nông dân chân đất.

Vốn chỉ nghĩ đời này, cần cù lao động thì có thể nuôi sống cha mẹ cùng vợ con.

Lúc này đây, Giang Phúc Quốc gãy chân, chính là đả kích rất lớn với anh.

Anh phát hiện, ngay ngày ra đồng kiếm ăn, miễn cưỡng nuôi gia đình sống qua ngày, một xu thừa cũng không có.

Giang Phúc Quốc muốn phẫu thuật.

Anh vay mượn đủ chỗ, đi cầu cả cha mẹ vợ, mới góp được 20 tệ.

20 tệ so với 20,000 tệ.

Đây là khoảng cách mà anh nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Ngày mai buổi sáng em từ huyện thành trở về, sẽ đánh xe lừa đi đón anh, gom hết gia sản của anh cùng chị dâu, buổi chiều chúng ta cùng đi thu lươn."

Giang Châu cười nói.

Giang Minh chỉ ậm ừ.

Dưới bóng đêm không nhìn rõ biểu cảm của anh.

Giang Minh rời đi.

Giang Châu đứng nguyên tại chỗ, nhìn lên vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời.

Hà.

Rất tròn.

~~~

Ngày hôm sau.

Giang Châu vẫn mời Trương Tài Thắng đi cùng mình.

Đưa lươn đi thuỷ sản Cung Tiêu Xã, Giang Châu mua không ít đồ ăn.

Lúc này đây Trương Tài Thắng cũng mua một số lương thực chế biến, thận trọng cột thật chặt, nhét ở trong ngực của mình, rất sợ rơi mất một hạt gạo.

Hai người đi mua bã bánh dầu, lúc trở lại nói chuyện phiếm.

Giang Châu cười hỏi: "Chú Trương, con gái của chú có phải ở thị trấn mở một tiệm may ở huyện thành hay không?"

Sau vài chuyến hàng, Trương Tài Thắng cũng nói nhiều hơn không ít.

Anh nhanh chóng gật đầu, đáp: "Ừ, mở được một năm rồi, đều là nghe người khác nói, buôn bán khá tốt, nhưng chú chưa đến bao giờ, không biết con bé làm ăn như thế này."

Vào thời đại này, kinh doanh trên cơ bản đều là mình mua vải sau đó đi đến thợ may nhờ may đồ.

Như thế thì có thể cắt áo tuỳ theo vóc dáng.

May được áo quần, vừa người, đẹp, tôn dáng.

May vá vào thời đại này, là một nghề khá hot.

Rất nhiều cô gái không đọc sách, hoặc chỉ miễn cưỡng đọc mấy năm, biết mấy chữ, đã bị người nhà đưa đến tiệm may vá học may quần áo.

Phụ việc trong cửa hàng, trả chút tiền học phí, học được chút ít còn hơn không.

Học được rồi, có thể tự mở tiệm.

Nhưng rất nhiều bà chủ tiệm may vá sợ bản lĩnh bị đồ đệ học hết, vì vậy hầu hết thời gian không dồn hết tâm sức dạy dỗ.

Dạy một chút, học một chút, chọn cái tốt nhất cái này đến cái khác, nếu mình không tự mình làm được, mới truyền lại cho học trò.

Thật ra, Trương Tài Thắng không biết cô con gái này của mình, Giang Châu biết còn nhiều hơn so với chú.

Con gái của Trương Tài Thắng, là Trương Mỹ Vân.

Sau mấy năm đọc sách, may vá, cô coi như trải qua nhiều đau khổ cuối cùng cũng gặp được may mắn.

Bởi sư phụ dạy nghề bị bệnh, tất cả bản lĩnh chỉ có thể truyền cho cô.

Vì vậy Trương Mỹ Vân tuổi còn trẻ, bản lĩnh không nhỏ.

Cô mượn ít tiền, một năm trước gánh tội danh đầu cơ trục lợi, lặng lẽ mở một tiệm may ở huyện thành, đầu có lanh lợi.

Phần lớn áo quần làm ra, khách hàng đều hài lòng.

Sau đó bắt đầu kinh doanh quần áo.

Đi tỉnh thành làm giàu.

Giang Châu thúc lừa, nhìn thoáng qua Trương Tài Thắng nói: "Hôm nào cháu đi may quần áo, sẽ xem cô như thế nào, rồi trở về nói cho chú biết."

Trương Tài Thắng vừa nghe, nhanh ừ ừ hai tiếng, sau đó nghiêng đầu, lặng lẽ lau nước mắt.

~~~

Giang Châu vội đánh xe lừa về đến nhà, phát hiện anh hai Giang Minh đã mang đồ trong nhà tới.

Trên xe là một số vật dụng cơ bản.

Vào thời đại này, nhà nào cũng nghèo, cần dọn nhà, trên cơ bản chỉ cần một chiếc xe đẩy tay là đủ.

Lúc Giang Châu trở lại, Giang Minh đang đem đồ vào trong ngôi nhà trống.

Đây vốn chính là chỗ của anh ở.

"Trong nhà còn chút khoai lang, anh để tất cả chúng ở sân sau."

Giang Minh thấy Giang Châu trở về, ngẩng đầu thấp giọng nói.

Giang Châu biết anh vẫn còn không được tự nhiên, lập tức cười nói: "Mang mấy thứ kia qua làm gì? Trong nhà sau này ăn gạo ăn mì."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nếu như anh tiếc cứ giữ lại, sau này nấu cháo cũng được."

Tề Ái Phân vô cùng vui vẻ.

Đi hết từ trong ra ngoài.

Đây là nhà cũ của mình.

Diện tích lớn, phía trước phía sau đều có sân.

Trước cửa chính còn có vườn rau.

Canh tác tốt, một năm bốn mùa đều có thể ăn rau củ tươi.

Tuy Giang Phúc Quốc không nói gì, thế nhưng lúc này ông chống gậy, tựa ở góc tường, cộp cộp rút ra tẩu thuốc, nhìn chằm chằm cái sân, không nói một lời.

Hừm.

THứ chất đống trong góc là gỗ phong mà ông mang từ trên núi xuống!

Nấm mọc trên đó trông rất tươi ngon, chắc ăn ngon lắm.

Buổi trưa Giang Hạo Minh tan học, Diêu Quyên đón con trở về.

Nó vẫn còn là trẻ con, lúc này có hai cô em gái đáng yêu, trở về lập tức vui vẻ mang theo Đoàn Đoàn Viên Viên chơi đùa.

Chạy khắp sân.

Liễu Mộng Ly đang đang hái rau trên vườn rau.

Thấy Giang Châu trở về, cô đứng lên, hướng về phía hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Đã về?"

Cô xách giỏ rau tươi, cười nói: "Trong vườn mọc không ít cây tể thái*, em hái một ít buổi trưa xào với trứng gà, anh với chị dâu dọn nhà qua đây, mang theo không ít trứng gà, gà mẹ cũng mang theo."

Giang Châu gật đầu.

Hắn dắt xe lừa vào sân, tháo xuống xe đẩy tay, lại buộc ở trong chuồng bò.

Giang Phúc Quốc đang hút thuốc, thấy Giang Châu trở về, trong tay nắm hai con lừa, lập tức gõ tàn thuốc xuống.

"Này nha! Thằng nhóc này, đã làm ăn rồi mà còn ngơ thế con? Sao lại thắt dây thừng lừa chặt như vậy chứ?"

Giang Phúc Quốc nghiêm mặt nói: "Ngay khi con lừa rút đầu, càng kéo càng chặt!"

"Dắt lừa thôi cũng phải để ba tới! Không hề khiến người ta bớt lo!"

Giang Phúc Quốc nói, chống gậy nhảy lò cò tới.

Giang Châu sửng sốt, vội cản ba mình.

"Ba, ba đừng di chuyển, mới vừa làm giải phẫu, bác sỹ cũng bảo ba nằm giường nghỉ ngơi!"

Giang Châu vội quay đầu kêu Giang Minh: "Anh hai, anh tới buộc lừa dùm em, em đi làm cơm!"

Giang Minh nghe vậy, không nói lời nào lập tức đi tới, nhận lấy dây thừng lừa trong tay của Giang Châu.

Lúc này Giang Châu mới đi làm cơm.

Buổi trưa trở về, hắn đã mua thịt cùng tào phở.

Trong vườn có rau chân vịt, Giang Châu lại đi hái một rổ.

Một đại gia đình người ăn, chủng loại món ăn có thể ít, thế nhưng phân lượng rất nhiều.

Giang Châu làm một cái bồn lớn thịt kho tàu cách thủy tào phở.

Còn có một dĩa lớn trứng chiên xào rau chân vịt, cây tể thái, dầu bạo nổ cây ớt.

Cuối cùng rửa sạch số lươn chết thu hồi lại, cho vào nồi kho.

Đều mới chết vào sáng sớm.

Còn tươi chán.

Giờ ăn vẫn ổn.

Vừa nhấc nắp nồi đất lên, mùi hương của cơm tẻ lập tức xộc vào mũi.

Khi một cơn gió nhẹ thổi vào sân, mùi thơm của thức ăn trong nháy mắt xông vào mũi.

Ngay cả Đoàn Đoàn Viên Viên còn có Giang Hạo Minh đang chạy tới chạy lui trong sân nhỏ đều trông ngóng chạy tới.

Hai đứa con nít chơi đùa hăng say đến mức đầu đầy mồ hôi.

* cây tể thái (tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play