Tề Ái Phân cùng Giang Minh vốn đã hạ quyết tâm, nếu như mấy trăm tệ, bọn họ sẽ cắn răng, đi mượn đi khắp thôn để vay tiền.

Làm sao cũng phải chữa lành chân hẵng nói nói.

Chân vẫn còn, sau này tiền có thể từ từ trả.

Nhưng nào ai biết được, lại cần tới 2,000 tệ!

Đừng nói là mượn, cho dù đi trộm, giết người cướp của, bọn họ cũng không lấy được 2,000 tệ nha!

Giang Minh khẽ cắn môi, con mắt đỏ bừng, chà chà mặt, nói: "Cha, mẹ, con vềg thôn mượn tiền, đi cầu xin trưởng thôn, luôn sẽ có cách, chân này..."

"Có thể có cách gì?"

Giang Phúc Quốc nằm trên giường bệnh, vẫn trầm mặc không nói lời nào bỗng lên tiếng.

"Đây chính là 2,000 tệ lận đó, bí thư Triệu có tiền nhất trong thôn cũng không thể lấy ra số tiền này, cho dù có thể lấy ra, hắn có thể đưa tiền cho chúng ta?"

"Chân này cứ như vậy, không chữa, con cũng đừng khóc, khóc lóc suốt, được tích sự gì không? Không có một chân, đàn ông vẫn có thể ra đồng làm việc!"

Giang Phúc Quốc lạnh lùng nói.

Gắt gỏng mang theo chút tuyệt vọng.

Trong lòng ông hiểu rõ, cái chân này của mình, đến đây chấm dứt.

Đời này, một chân, ông vẫn có thể sống!

Dù sao món nợ 2,000 tệ, sẽ kép sập tương lai của con trai mình!

Tề Ái Phân nghe lời này, lập tức khóc càng lớn tiếng hơn.

Người ở hai giường bệnh bên cạnh vốn đang nói chuyện rôm rả, lúc này nghe tiếng khóc của Tề Ái Phân ở bên này, âm thanh tán gẫu cũng nhỏ lại.

Một lát, có người mở miệng nói: "Em gái, chân của chồng em rốt cuộc bị sao vậy? Hai ngày qua bác sỹ đến khám nhiều lần, không nói về việc điều trị sao, tình huống gì cũng chưa nói sao?"

Người nói chuyện là một bà cô khoảng hơn 70 tuổi.

Lúc này trong lòng của Tề Ái Phân tràn ngập phẫn uất cùng đau khổ.

Lúc này bị người ta hỏi, lập tức khóc khóc kể lại sự tình một lần.

Lập tức, những người ở hai giường bên cạnh đột nhiên ngừng tán dóc.

2,000 tệ.

Cũng không phải là cao da chó giá 2 hào một miếng.

Đối với người nông dân mỗi ngày kiếm sống trên đồng ruộng, đơn giản là muốn chết!

Mọi người cũng đều thở dài đồng cảm.

Giang Phúc Quốc nhìn chằm chằm vào cái chân gãy bó thạch cao của mình, đôi mắt đỏ hoe, câm lặng.

Nếu như có thể, ai muốn cắt chân của mình?

Ai muốn làm kẻ tàn phế?

Vào đúng lúc này, ở bên ngoài Bệnh viện.

Giang Châu tìm một chỗ buộc kỹ xe lừa ở bên ngoài bệnh viện, đưa cho bác bảo vệ một điếu thuốc, nhờ bác ấy tiện thể giúp đỡ trông xe lừa.

Bác bảo vệ vui vẻ nhận Hồng Tháp Sơn xong lập tức đồng ý.

Tiện thể trông xe lừa, cũng không có gì.

Giang Châu cùng Mộng Ly, một người ôm một cô bé, đi vào bên trong bệnh viện.

Bị thương chân chắc là ở khoa chỉnh hình.

Vào thời đại này, bệnh viện nhỏ lắm, tùy tiện hỏi là hỏi ra ngay.

Giang Châu ôm Đoàn Đoàn, đi một lúc đã tới được phòng bệnh số 36.

Vừa mới đứng ở cửa, đã nghe thấy tiếng khóc của bà mẹ Tề Ái Phân ở bên trong.

Vừa khóc vừa nói mình mệnh khổ, sau này biết phải làm sao.

Giang Châu căng thẳng, hắn ôm Đoàn Đoàn, hít sâu một hơi.

Cả đoạn đường tìm tới nơi này, lúc này hắn lại không dám đi vào.

Liễu Mộng Ly từ sau lưng đi tới, vỗ nhè nhẹ ở trên lưng của hắn: "Không sao đâu, Giang Châu."

Liễu Mộng Ly nhận lấy Đoàn Đoàn.

Hai đứa bé, mỗi bé nắm một tay của cô.

Giang Châu gật đầu, đè xuống nội tâm cuồn cuộn như sóng lớn, đi vào phòng bệnh.

Phòng bệnh cũng không lớn.

Lúc này có người bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Chàng thanh niên choai choai, tuổi còn trẻ đẹp trai.

Bà vợ xinh đẹp cùng hai cô con gái đi theo phía sau, rất chói mắt.

Trong lúc mọi người đều đang nghi ngờ, đây rốt cuộc là người nhà của nhà ai, kết quả là thấy Giang Châu mang theo hai đứa bé cùng vợ đi tới trước mặt của Giang Phúc Quốc ở giường trong cùng.

"... Ba, mẹ, anh hai."

Giang Châu mở miệng hô.

Giọng của hắn tuy nghe vẫn bình tĩnh.

Thế nhưng, hơi chút để ý là có thể thấy, nắm tay của Giang Châu buông thõng ở bên người đang siết chặt lại.

Trên giường bệnh, Giang Phúc Quốc đang nằm.

Dáng vẻ của ba, trẻ hơn rất nhiều so với trong ấn tượng của mình.

Tóc không hề hoa râm như cỏ dại.

Không còn dáng vẻ chống gậy, gầy trơ cả xương còng lưng.

Ánh mắt của cha, tuy buồn bã, thế nhưng vẫn không mất đi ánh sáng.

Một chút ánh sáng ở đáy mắt của cha nhúc nhích.

Nhìn thấy mình tới, Giang Phúc Quốc dừng nói, quay đầu đi chỗ khác, hừ một tiếng.

"Con tới làm gì?"

Tề Ái Phân lại thương con út.

Nhìn thấy Giang Châu tới, Tề Ái Phân vội đưa tay gạt đi nước mắt, đứng lên, nắm lấy cánh tay của Giang Châu, nói: "Cha con tính tình ương ngạnh, xảy ra chuyện vẫn không cho mẹ báo với con một tiếng, Tiểu Châu, con đừng suy nghĩ nhiều, cha con không muốn để cho con lo lắng!"

Giang Châu gật đầu, không nói gì.

Trong góc Giang Minh chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt không hề che giấu sự chán ghét.

Giang Châu không để tâm đến sự chán ghét của Giang Minh.

Hắn cười cười, nói: "Dạ mẹ, con biết."

Ngay sau đó, hắn quay đầu dắt Đoàn Đoàn Viên Viên qua đây, gọi một tiếng ông nội bà nội.

Tề Ái Phân lúc này mới thấy rõ.

Hai cô cháu gái nhỏ xíu vốn gầy như hạt đậu, lúc này lại mọc ra không ít thịt.

Khuôn mặt trước đó nhọn nhọn cũng đã tròn hơn.

Đôi mắt long lanh, vừa lớn vừa đen sáng trong.

Trông đẹp búp bê thuỷ tinh, vô cùng đáng yêu!

Tề Ái Phân nhanh chóng ngồi xổm người xuống, kéo hai cô bé qua, dùng tay sờ soạng người hai cô bé.

Bà cảm thấy rất khó hiểu.

Con trai út sao lại tới bệnh viện, con dâu cũng đi theo!

Hai cô cháu gái thì càng không cần phải nói, thân hình đầy da đầy thịt như vậy, ngay cả Liễu Mộng Ly trông cũng tươi trẻ hơn không ít.

Giang Châu đi tới trước giường bệnh, nhìn chân của Giang Phúc Quốc, hỏi: "Ba, chân của ba, bác sỹ nói thế nào ạ?"

Vừa nghe thấy đề cập đến chân, mắt của Tề Ái Phân đỏ hoa, suýt chút nữa nước mắt lại rơi xuống.

Đang chuẩn bị nói chuyện, Giang Phúc Quốc bèn trừng vợ.

"Có thể có chuyện gì chứ, trật khớp rồi, bó thạch cao thôi!"

Giang Phúc Quốc nói: "Ngày mai ba sẽ xuất viện trở về, con tới nơi này làm gì? Từng đứa từng đưa, đều thích đem con vào trong bệnh viện, nơi này là nơi tốt sao?"

Giang Phúc Quốc từ trước đến nay tuy nói năng nặng lời nhưng lại dễ mềm lòng.

Giang Châu không nói gì.

Đây nếu là đời trước, chắc mình còn tin là thật.

Thế nhưng.

Nếu quả thật chỉ trật khớp đơn giản như vậy, đời trước chân của Giang Phúc Toàn sao có thể bị cắt?

Giang Châu im lặng một lúc.

Hắn quay đầu nói với Liễu Mộng Ly: "Em ở nơi này trông Đoàn Đoàn Viên Viên, anh đi ra ngoài một chút."

Loại chuyện này cứ hỏi bác sỹ mới chính xác.

Giang Châu đi ra ngoài.

Giang Phúc Quốc cùng Tề Ái Phân đều không để ý.

Đứa con út này của bọn họ, từ trước tới giờ chỉ là kẻ vô lại trong thôn.

Luôn thích gì làm nấy.

Lúc này không chừng tìm chỗ nào đánh bạc cũng nên!

Giang Phúc Quốc thở dài, nghĩ đến đôi chân của mình, lại nghĩ đến đứa con trai không nên thân Giang Châu, ông chỉ cảm thấy uất nghẹn.

Trong phòng bệnh bởi vì sự hiện lên của hai đứa con nít đẹp như búp bê, nên đầy sức sống hơn hẳn.

Dù sao, vui buồn của loài người cũng không tương thông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play