Đại ca tưởng mình nghe lầm, lão dừng một chút, nói: "Tôi muốn đổi con bò, cậu có không?"
Giang Châu: "..."
"Đại ca, anh dùng lừa đổi bò, hơi khó đó nha!?"
Vào thời đại này, trâu có thể kéo hàng, có thể làm nông, là trợ thủ tốt của nông dân.
Một con lừa có thể làm gì?
Nhiều lắm làm vật cưỡi, kéo ít hàng, đổi một con trâu, quá chênh lệnh rồi.
Đại ca nhếch miệng cười, khuôn mặt đen kịt, nhe hàm răng trắng bóc nói: "Tôi chỉ đổi nghé thôi!"
Lúc này Giang Châu mới gật đầu.
Muốn dùng một con lừa thành niên, đổi một con nghé, nếu như gặp phải bò cái mới vừa đẻ nghé, thì sẽ có người chịu đổi.
Giang Châu nói: "Tôi không có nghé, tôi muốn mua lừa của anh, anh tính đi, ra giá thế nào đại ca?"
Người chung quanh nghe vậy bỗng nhiên đều ồn ào theo.
"Ai nha! Lão Tề, lão bị đần sao? Người ta muốn mua lừa, lão muốn mua nghé, tiền không ngon hơn so với nghe sao?!"
"Đúng vậy! Lão bán lừa nhà mình, lại đi mua nghé, không phải giống nhau sao? Không chừng còn được lời mấy xu đấy!"
"Lão nhanh lên ra giá đi!"
~~~
Xem ra đều là người cùng thôn qua đây.
Lão Tề bỗng lâm vào thế khó.
Lão chưa từng bán lừa bao giờ!
Lão lập tức xoa xoa đôi bàn tay, hướng về phía Giang Châu nói: "Tôi đi hỏi một chút, xem đáng giá bao nhiêu tiền, sẽ nói cho cậu biết."
Dứt lời, lão Tề bèn đi hỏi người khác, một con lừa nên bán bao nhiêu tiền.
Giang Châu cũng không gấp.
Hắn đánh giá con lừa trước mặt.
"A -- ách -- "
"A a a -- ách -- "
Vừa gân giọng kêu, liền lộ ra hai hàm răng.
Lúc này thấy chủ đi rồi, lập tức càng kêu lên vui mừng.
Giang Châu rất hài lòng.
Con lừa này, rõ ràng đang thời kỳ tráng niên, bốn bắp chân căng phồng, làm được không ít việc nhà nông.
Lão Tề nhanh chóng trở về.
Trên gương đỏ thẫm mặt của lão tràn đầy hưng phấn.
"Tôi hỏi qua rồi, nếu như cậu muốn, thì đưa tôi 85 tệ! Bọn họ nói, hiện nay một con lừa đều là cái giá này!"
Lão Tề hiển nhiên không ngờ một con lừa bán được nhiều tiền như vậy.
Một con nghé cũng chỉ khoảng 80 tệ.
Lão còn kiếm được chút lợi nữa!
Cái giá này vị hiển nhiên phù hợp mong muốn trong lòng Giang Châu.
Hắn vốn cho là ít nhất phải tốn 90 tệ trở lên mới có thể mua được.
Lập tức, Giang Châu cười nói: "Thành giao!"
Hắn từ trong túi, móc ra 8 tờ nhân dân tệ, lại đưa ra một số tiền hào trị giá 5 tệ, đưa cho lão Tề.
Lão Tề cũng nghiêm túc, tiện thể tặng luôn dây thừng trói lừa, kéo tới xe đẩy tay của Giang Châu, còn nghiêm túc cột vào xe.
Sau cùng lão vỗ vỗ mông của con lừa nhà mình.
Xem như là một loại phương thức cáo biệt giản dị của dân quê.
Con lừa rất lì, ban đầu không chịu đi theo Giang Châu.
Giang Châu thật sự hết cách, phải nhét cho nó hai củ cà rốt, lúc này mới dụ nó đi được.
Một lừa ba người lại đi trở về.
Lúc đi ngang qua chợ, Giang Châu dùng 3 hào, mua ít rau dưa tươi.
Lúc đi ngang cổng chợ, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Người này ngồi xổm phía ngoài cùng, trước mặt đặt một cái túi ni lông, trên túi đều là bùn.
Phía trên để mấy cây măng.
Vừa nhìn biết ngày là măng tươi mới bẻ.
Giang Châu nhìn chằm chằm ông ta thêm vài lần, xác nhận mình không nhìn lầm.
Hắn lúc này mới đi tới, kêu lên: "Chú Căn Ngưu."
Trương Căn Ngưu, từ nhỏ cởi truồng lớn lên cùng Giang Phúc Quốc, ba của Giang Châu.
Trương Căn Ngưu nghe có người gọi mình, lập tức theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
Nhưng vừa nhìn, đã nhìn thấy Giang Châu.
Ông ta ngẩn người, mới nhận ra.
"Con út của nhà Phúc Quốc?"
Giang Châu gật đầu.
Trương Căn Ngưu lẩm bẩm.
Ông ta đưa mắt nhìn ra đằng sau Giang Châu, lập tức nhìn thấy một chiếc xe lừa, phía sau hai cái có hai đứa con nít trắng trẻo dễ thương đang ngồi ngay ngắn.
Đoàn Đoàn Viên Viên thấy Trương Căn Ngưu nhìn qua, lập tức cười ngọt ngào.
"Cháu chào ông!"
"Cháu chào ông ạ ~ "
Nhìn thấy hai đứa con nít đáng yêu như vầy, ai còn nỡ nghiêm mặt?
Trương Căn Ngưu bỗng cảm thấy vui vẻ.
Giang Châu nói: "Chú, hút thuốc."
Hắn nói, từ trong túi móc ra Hồng Tháp Sơn, đưa về phía Trương Căn Ngưu.
Tốt à nha!
Thuốc lá!
Trương Căn Ngưu từ trước đến nay đều hút thuốc bằng tẩu.
Ông ta cũng từng nhìn thấy người thành phố hút thuốc lá.
Nghe nói thuốc lá có vị nhạt, nhưng hút thoải mái, rất thơm!
Nếu không tại sao lại gọi là thuốc lá đúng không?!
Trương Căn Ngưu có chút hưng phấn.
Ông ta vươn bàn tay thô ráp đầy vết chai, nhận lấy một cây điếu thuốc, thận trọng giắt ở trên lỗ tai.
"Tới, chú cũng không có gì đưa cho cháu, cây măng này cháu cầm một cây đi, làm món xào, ăn rất ngon đấy!"
Trương Căn Ngưu nói xong cúi người xuống, liền cầm ra một cây măng từ túi ni lông trước mặt.
Giang Châu biết nếu hắn không nhận, chắc chú Căn Ngưu hút điếu thuốc lá này cũng không được thoái mái.
Ông ta nhận lấy.
Hắc đang chuẩn bị hỏi tình hình của ba mình, thì đã nghe thấy Trương Căn Ngưu thở dài, mở miệng nói: "Cha chú ngã gãy chân, chú cũng không thể giúp được gì, đây cũng là điều khiến chú rất khó chịu, hôm nào cháu đi gặp ba cháu, giúp chú nói với ông ấy một câu, nói ông ấy cố gắng trị bệnh, chuyện tiền nong chú sẽ nghĩ cách mượn giúp ông ấy!"
Đầu của Giang Châu "ông ông".
"Chú, chú nói gì? Cha cháu ngã gãy chân?"
Trong óc của Giang Châu kêu vang ong ong.
Hắn có chút không phản ứng kịp.
Trương Căn Ngưu vừa nhìn thì biết ngay đứa con út của nhà Phúc Quốc, còn chưa biết tin này!
"Cháu không biết sao? Cha cháu bị ngã gãy chân đã hơn nửa tháng, mấy ngày nay trời đổ mưa to, chúng ta đều bảo ông ấy đừng lên núi gánh gỗ, nguy hiểm, nhưng ông ấy không nghe, cứ đội mưa mà đi!"
"Gỗ thấm nước nặng thêm cỡ nào? Lúc xuống núi đạp trúng tảng đá bị trẹo chân, còn bị khúc gỗ đập vào bắp chân."
"Ai! Cũng thực sự mệnh khổ, lần này gãy chân, cũng không biết như thế nào, nhịn hơn một tuần lễ, đau đến mức không rên rỉ nổi, mấy ngày hôm trước thật sự chịu không nổi nữa, nghe nói thằng Giang Minh mượn ít tiền, đưa cha cháu lên thị trấn."
"Cháu vẫn chưa biết chuyện này sao?"
Giang Châu như bị sét đánh.
Hắn, lại thực sự không biết!
Nửa tháng trước té gãy chân.
Mình vẫn còn là một kẻ vô công rỗi nghề.
Cha hắn tuyệt vọng với mình cỡ nào, mà ngay cả chuyện ngã gãy chân cũng không tự nói với mình?!
Giang Châu lại cảm thấy áy náy lại hối hận, hận không thể cho mình hai bạt tai!
Hắn chợt nhớ tới.
Đời trước, mình thật vất vả làm ăn buôn bán ở tỉnh thành, lấy dũng khí trở lại đón cha mẹ cùng anh trai lên sống cùng.
Kết quả mới phát hiện Giang Phúc Quốc cắt chân rồi.
Ống quần trống rỗng không có gì.
Thấy mình trở về, cha chống gậy đứng ở cửa, dựa vào khung cửa rít tẩu thuốc lá, không nói một lời.
Đối với một người nông dân, mất đi một chân, từ nay về sau, chính là không thể nào là được việc nặng, thậm chí vài chuyện còn phải dựa vào người khác mới có thể làm.
Chuyện này đối với Giang Phúc Quốc mà nói, quả thực là sự đả kích mang tính hủy diệt!
Giang Châu nhớ kỹ.
Đời trước, sau đó cha hắn Giang Phúc Quốc chết rất sớm.
Ở tuổi ngoài 60, chính là độ tuổi hưởng phúc, thế nhưng mỗi ngày ngồi trong sân nhà phơi nắng, sầu não uất ức, mái đầu đen trắng đan xen, khô khốc như cỏ dại.
Những gì ông thường nói luôn luôn là -- "Khi tôi còn trẻ chân vẫn còn, một bữa cơm có thể ăn năm bát lớn! Một ngày có thể vác 3 tấn gỗ! Đáng tiếc hiện tại... chậc, già rồi không còn làm nổi, chân cũng phế."
~~~
Sắc mặt của Giang Châu tái nhợt đến đáng sợ.
Lỗ tai của hắn đều là tiếng vang ong ong ong.
Thậm chí những điều sau đó Trương Căn Ngưu nói, hắn không còn nghe rõ nữa.
Hắn thúc lừa, rồi để mặc con lừa kéo hắn cùng Đoàn Đoàn Viên Viên về nhà.
Cũng may mắn chỉ có con đường này.
Ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà.
Giang Châu buộc xe lừa tại cọc gỗ trong sân nhà.
Trời đã nhá nhem tối.
Liễu Mộng Ly thu xong lươn thì bắt đầu làm cơm.
Bữa tối là nấm đống cô trộn thịt băm buổi trưa còn dư lại.
Dân quê không coi trọng chuyện ăn uống, hơn nữa, trưa tối chỉ ăn một bữa, làm sao cũng sẽ không thèm ăn nhanh như vậy được.
Liễu Mộng Ly nấu nước, luộc mì.
Thật tiếc là mì đã bị nhão sau bữa ăn thứ hai.
Cô múc cho mỗi người một tô mì.
Lại múc thêm một muỗng lớn nấm đông cô xào thịt băm ở trên tô mì đầy ắp.
"Giang Châu!"
Cô dọn xong chén đùa, quay đầu kêu Giang Châu.
Đoàn Đoàn Viên Viên đã lên bàn.
Nhưng Giang Châu vẫn ngồi ở ngưỡng cửa, không lên tiếng trả lời.
Liễu Mộng Ly dừng một chút.
Lúc cô nhìn lại, lại hơi sửng sờ.
Giang Châu ngồi trên ngưỡng gỗ trước nhà.
Bên cạnh hắn là ánh đèn mờ ảo hắt ra từ trong nhà.
Nhàn nhạt màu da cam, rơi vào gò má của hắn.
Hắn cúi đầu.
Thấy không rõ ánh mắt của hắn.
Liễu Mộng Ly chỉ có thể thấy đường nét gò má gầy gò của Giang Châu, ọc theo cằm, uốn lượn đến hầu kết phập phồng.
Hai ngày này, hắn gầy đi không ít, áo quần dính ở trên người của hắn, lộ ra một tầng cơ bắp thật mỏng.
Liễu Mộng Ly bén nhạy nhận ra hắn có gì đó sai sai.
Lập tức xoay người, nhìn Đoàn Đoàn Viên Viên, nhẹ giọng hỏi: "Đoàn Đoàn Viên Viên, đã xảy ra chuyện gì sao? Ba ba dường như trông rất không vui."
Hai đứa con nít tuy còn nhỏ.
Nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện.
Đoàn Đoàn dùng muỗng nhỏ múc một ít mì sợi, bỏ vào trong miệng, vừa quay đầu nhìn thoáng qua Giang Châu cúi đầu không nói lời nào.
Chân mày nhỏ của cô bé cũng nhíu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT