Giang Châu cười cười, không đáp trả lời của bà ta.
"Đúng vậy, không dễ mua, cháu cũng tìm vài quan hệ mới mua được."
Giang Châu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Thím cả, thím muốn mua sao? Thím chiếu cố đến việc buôn bán của cháu thì tốt quá, 7 xu một cân, vẫn là giá cũ."
Trần Hồng Mai: "... "thằng nhóc này hỡ tí là khiến mình tức hộc máu!
Sao lại chịu bỏ tiền mua?
Ngày hôm qua Giang Phúc Toàn tìm Giang Châu vòi tiền, đến giờ bà vẫn còn nhớ đấy!
Lúc này thấy Giang Châu đấy bã bánh dầu trở về, nên bà ta muốn thay đổi biện pháp đôi chút, để cho Giang Châu biết mình sai, nói xin lỗi bà, tiện thể đưa tiền, bã bánh dầu cũng tặng mình 2 miếng mới đúng.
Như thế rất tốt.
Tiền chưa cho, bã bánh dầu không kiếm được, ngược lại thì bảo mình chiếu cố chuyện làm ăn của hắn!
Trần Hồng Mai chán nản.
Bã bánh dầu này nếu do người khác bán, bà chắc chắn sẽ bỏ tiền mua!
Nhưng…nhưng… vừa nghĩ tới nếu như mình mua bã bánh dầu này, vậy chẳng phải để Giang Châu kiếm tiền của mình sao!
Trần Hồng Mai càng nghĩ càng giận.
Khóe miệng bà méo mó, nhìn Giang Châu, chưa từ bỏ ý định nói: "Bã bánh dầu này của cháu, giá mua vào chắc không phải 7 xu chứ!?"
"Tiểu Châu, chúng ta đều là người một nhà, cháu lại kiếm tiền của thím cả, nếu như truyền ra ngoài, người khác khẳng định sẽ bàn ra tán vô."
"Người một nhà không nói hai lời, thím cả cũng không lấy không của cháu, bã bánh dầu này cháu mua vào với giá bao nhiêu tiền? Thím cả một xu không thiếu, trả đủ cho cháu, ngươi thấy thế nào?"
Giang Châu: "... "hắn đương nhiên không cảm thấy thế nào cả.
Vừa nghĩ cùng với mình phải chờ ba trăm cân suốt cả đoạn đường dài, mệt mỏi, đau đớn đến mức trên vai nổi bọng máu.
Vậy mà mụ phù thuỷ Trần Hồng Mai lại còn muốn mua bằng giá mua vào.
Tính toán của mụ phù thuỷ này cũng khôn thế, khôn như mụ quê tui đầy.
Giang Châu cười cười, nói: "Thím cả, vậy thì cháu không thể bán!"
"Bác cả của cháu chính là đội trưởng đội sản xuất! Nếu như dựa vào quan hệ với cháu mà mua bằng giá mua vào, nếu đồn ra ngoài, sẽ khiến người khác nói bác cả như thế nào?"
"Khẳng định nói bác ấy đi cửa sau!"
"Cháu bị người ta nói xấu không sao, quen rồi! Danh dự của bác cả cháu không thể bị tổn hao được!"
Giang Châu nói rất nghiêm túc: "Bác cả, chuyện này, cháu không thể làm!"
Sắc mặt của Trần Hồng Mai lúc trắng lúc xanh.
Tức đến mức không nói ra lời!
Thằng nhãi này rõ ràng là không muốn cho!
Nếu không, giờ đưa luôn cho bà 2 miếng, ai biết?
Sau khi Giang Châu nói xong, cũng không còn đợi Trần Hồng Mai nói tiếp, lập tức đẩy xe đẩy tay, về tới sân nhà mình.
Hắn còn phải làm cơm nữa!
Trần Hồng Mai tức đến mức đi thẳng về nhà, dùng sức cầm dao phay vằm rau heo.
Nghĩ đợi lát nữa Giang Đại Quý trở về nhà, thế nào cũng phải nói chuyện này cho ổng nghe!
~~~
….
…
…
Trong sân.
Đoàn Đoàn Viên Viên đang đang chơi đùa.
Nghe tiếng mở cửa của Giang Châu, lập tức ném cây gỗ nhỏ cầm trong tay xuống đất, xoay người chạy về phía Giang Châu.
"Ba ba ~ "
"Ba ba đã trở về! Viên Viên nhớ ba ba, nhớ ba ba ~ "
Hai bóng người nhỏ bé màu trắng, như một cơn gió vội vã chạy như bay về phía hắn.
Giang Châu vừa mới buông xe đẩy tay, lập tức đã bị nhào vào lòng cái bịch.
Hắn hoảng hốt, vội vươn tay ra, đẩy hai đứa trẻ ra một chút.
"Trên người của baa ba đều là mồ hôi, bẩn lắm, đợi lát nữa..."
Nhưng hành động này, bỗng nhiên làm cho hai đứa con nít ngây ngẩn cả người.
Trong con ngươi vừa lớn lại đen của Đoàn Đoàn Viên Viên, trong nháy mắt bao phủ hai luồng hơi nước.
Sương mù, làm bộ đáng thương, ủy khuất ba ba.
Nháy mắt, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài.
"Ba ba, ba ba không cần Đoàn Đoàn nữa, oa oa oa..."
"Ba ba cũng không cần, không muốn Viên Viên nữa rồi! Oa oa oa..."
Lần này, nhất định chính là bạo khóc nhị trọng tấu.
Giang Châu bối rối.
Hai đứa trẻ vẫn luôn rất ngoan ngoãn.
Từ lúc trọng sinh đến giờ, một tuần lễ, Giang Châu gần như chưa hề nghe hai cô con gái bé bỏng khóc một lần nào.
Lúc này lại nhìn thấy hai nắm gạo nếp, từ từ nhắm hai mắt lại, oa oa khóc lớn, nước mắt rơi như trút nước.
Giang Châu hoảng đến mức chân tay luống cuống!
Làm sao bây giờ?
Thế này thì phải làm sao giờ?
Trong nháy mắt, mồ hôi trên trán của Giang Châu ứa ra, quả thực còn nhiều hơn so với hắn chở 600 cân hàng đi đi về về!
"Làm sao vậy?"
Liễu Mộng Ly vốn đang ở sau nhà.
Nghe hai cô con gái bé bỏng khóc, cô vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng xoa xoa hai tay ở trên tạp dề, sau đó chạy nhanh ra bên ngoài.
"Đoàn Đoàn Viên Viên? Tại sao con khóc?"
Liễu Mộng Ly vừa ra tới đã thấy hai đứa con nít nước mắt rơi xuống tí tách tí tách.
Mà Giang Châu, ngồi xổm bên cạnh hai đứa trẻ, chân tay luống cuống, đầu đầy mồ hôi, áo quần đều ướt đẫm.
Nghe giọng của Liễu Mộng Ly, hắn vội đứng lên, đưa tay chỉ hai cô bé lại chỉ chỉ chính mình.
"Khóc, Đoàn Đoàn Viên Viên khóc, làm sao bây giờ?"
Hắn thật hoảng sợ.
Không biết rõ phải dỗ làm sao.
Liễu Mộng Ly thấy hắn như vậy, bỗng nhiên nhịn không được nở nụ cười.
Cô đi tới, chưa kịp mở miệng hỏi nguyên do, hai đứa trẻ đã ủy khuất cáo trạng ba ba.
"Ma ma, ba ba không ôm Đoàn Đoàn, ô ô, ba ba không thích, không thích Đoàn Đoàn nữa..."
"Oa oa, Viên Viên cũng muốn ba ba ôm một cái, ba ba không ôm một cái, oa oa oa..."
Càng khóc càng thương tâm.
Hai đứa trẻ càng nghĩ càng đau lòng.
Lập tức, vươn tay, cầm lấy tay của Liễu Mộng Ly rồi trốn ra phía sau cô.
Liễu Mộng Ly đầu tiên là xoa dịu cảm xúc của hai con.
Sau đó, nghi ngờ nhìn về phía Giang Châu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT