(tiền tệ trong truyện, 1 tệ = 10 hào, 1 hào = 10 xu, tệ bằng tiền giấy, còn hào, xu bằng đồng bạc kênh nhé, ghi để anh chị em khỏi thắc mắc)
Một nhà bốn người bắt đầu ăn.
Giang Châu vừa ăn cơm, vừa cho Liễu Mộng Ly về dòng tiền ngày hôm nay.
89 cân lươn.
Trừ đi tiền vốn, thì thu được 35 tệ 6 hào.
Dọc theo con đường này, hắn mua thuốc lá, còn có lợi nhuận từ 300 cân bã bánh dầu.
Thêm thêm bớt bớt...
Giang Châu cười nhìn Liễu Mộng Ly, nói: "Em đoán xem ngày hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?"
Liễu Mộng Ly còn đang tập trung tinh thần lắng nghe.
Thậm chí còn có chút chờ mong.
Không thể không nói, nghe Giang Châu nói những chuyện mà hắn trải qua trong ngày hôm nay, bao gồm việc quay vòng tài chính, có cảm giác rất thành tựu.
Lúc này đang mong đợi kết quả cuối cùng.
Không ngờ lúc này Giang Châu lại tính mãi không ra.
Liễu Mộng Ly mấp máy môi, cười cười, thản nhiên nói: "Chắc là 45 tệ 1 hào."
Thật ra cô luôn tính nhẩm trong đầu!
Giang Châu sửng sốt, khoé môi chợt nở nụ cười.
Hắn không chút keo kiệt dựng ngón tay cái với Liễu Mộng Ly.
"Vợ, năng lực tính nhẩm của em thật sự quá lợi hại!"
Được Giang Châu khen như thế.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trăng sáng nhìn thấy trên gò má của Liễu Mộng Ly hiện lên một nét đỏ bừng không dễ dàng phát giác.
Cô đang chuẩn bị mở miệng nói sang chuyện khác, thì bỗng nghe bên ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa.
Hai người vô cùng ăn ý ngừng câu chuyện.
Vào thời đại này, phát tài cũng phải lặng lẽ, bởi khó tránh khỏi có người đỏ mắt.
"Ai đó?"
Giang Châu kêu lên.
Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Giang Phúc Toàn.
"Là bác, bác cả của cháu."
Vào cái giờ này, một số người trong thôn thậm chí đã rửa mặt đánh răng rồi leo lên giường.
Giang Phúc Toàn?
Tới vào giờ này làm gì chứ?
Giang Châu sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Giang Phúc Toàn tới tặng cho mình thứ gì tốt lành.
Nhưng hắn cũng không ngán đối phương tới gây chuyện.
Hắn cho Liễu Mộng Ly một ánh mắt ‘em cứ yên tâm’, sau đó đứng lên, đi tới bên cửa rồi mở cửa ra.
"Bác cả? Đã trễ thế này còn tới tìm ta, có chuyện gì không ạ?"
Giang Châu hỏi.
Cửa vừa mở, Giang Phúc Toàn lập tức ngửi được mùi thơm của thức ăn.
Quá thơm rồi.
Là xào rau, khẳng định dùng mỡ heo đắt tiền kia.
Vừa nghĩ đến bà vợ nói ngày hôm nay nhà Giang Châu còn mua tào phở, chiên ngập dầu, đậu thơm nức mũi, đây mới xứng gọi là món ngon!
Giang Phúc Toàn chỉ cảm thấy nước miếng trong miệng sắp chảy ra ngoài.
Trong lòng ông ta khó tránh khỏi có chút chờ mong.
Tốt xấu mình cũng là bác nó.
Đến giờ cơm, Giang Châu hắn dù gì cũng phải mở miệng mời mình ăn một bữa cơm chứ!?
Ông ta lại giả bộ từ chối một lần hai lượt, kế đó nói dối buổi chiều mình bận việc ở bên đội sản xuất nên chưa ăn cơm...
Bàn tính trong lòng của Giang Phúc Toàn kêu lốp bốp.
Nhưng sau khi Giang Châu nói xong lời này, lại không có hành động hay lời nói gì.
Giang Phúc Toàn: "..." thằng nhóc này, sao lại không biết lễ phép như thế?
"Ăn cơm à?"
Giang Phúc Toàn mấp máy môi, thò đầu nhìn vào bên trong.
Ánh mắt thì chớp chớp.
Nhìn Liễu Mộng Ly cùng hai đứa bé đang ăn, trên bàn bày rất nhiều món ăn.
Ông ta càng thèm khát.
Giang Châu cười dài: "Đúng vậy, cháu vừa ăn cơm xong, nhà bác cả chắc chắn đã ăn vào lúc 3-4 giờ chiều rồi, giờ này nhất định đã ăn no, cháu không mời bác nữa, dù mời thì chắc chắn bác cũng ăn không vô."
Giang Phúc Toàn: "..." tối nay ông ta lại ăn khoai lang!
Ngực uất nghẹn một đống.
Giang Phúc Toàn cũng xụ mặt như đống cứt.
Ông ta liếc nhìn Giang Châu.
Thẳng thắn lướt qua hắn, đi vào.
Hai tay chắp sau lưng, sắc mặt nặng nề, đầy dáng vẻ trưởng bối tới cửa giáo huấn con cháu.
Giang Châu cũng không biết hắn đã chọc điên ông bác này.
Nhưng nếu như Giang Phúc Toàn tới cửa gây chuyện, hắn cũng không ngán chút nào.
~~~
Giang Phúc Toàn vào sân.
Nhanh chóng liếc mắt nhìn thấy có rất nhiều thứ to có nhỏ có đựng đầy lươn.
Cái sọt, lu nước, còn có các loại hũ.
Trên xe còn có mảnh vụn của bã bánh dầu phộng.
Cả cái sân thơm nức mùi cơm và thức ăn.
Giang Phúc Toàn coi như đã hiểu.
Đứa cháu này của ông ta thật sự thật sự đã kiếm được không ít tiền!
Trong lòng của Giang Phúc Toàn ít nhiều có chút không thoải mái.
Ông ta làm bộ ho khan e hèm e hèm, kéo giãn trọng tâm câu chuyện.
"Anh của cháu học ở kinh thành, thời gian qua cháu cũng sống không tốt cho lắm! Giang Châu, cháu đang bắt đầu làm ăn sao? Buôn bán lươn? Kiếm được bao nhiêu tiền?"
Vừa mở miệng đã muốn lời nói khách sáo.
Giang Châu suýt chút nữa bị chọc cười.
"Dạ, buôn bán lẻ thôi ạ, nuôi gia đình sống qua ngày, cũng không biết kiếm được bao nhiêu tiền, thưa bác cả."
Giang Phúc Toàn: "..." đang cố giấu giếm mình sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT