Đám thanh niên lập tức nhao nhao lên, ngay sau đó có một thanh niên rẽ đám đông đi ra.
"Phương tử, ván này để ta đấu với ngươi!"
"Hắc! Được lắm, Cường Hạo, đến đây đi!"
Người tới là Cường Hạo, anh cởi trần, tóc húi cua, to cao hơn nhiều so với đám đồng trang lứa, Phương Vân Lương đứng cạnh chỉ đến cằm anh.
Địch Thiến Thiến từ xa quan sát, thấy Phương Vân Lương một lúc hạ 3-4 người đến khiêu chiến liền lúc thì đã coi anh là nhân vật chính, lúc này thấy đối thủ của anh là một gã to như gấu liền che miệng sợ hãi.
Cái này cũng quá là chênh lệch rồi!
Mà bên này Phương Vân Lương cùng Cường Hạo vừa bước vào trong sàn đấu thì liền lao vào nhau.
Cường Hạo tuy thân hình cao lớn nhưng không chậm chạp, anh nhanh chóng tiến đến, muốn dùng sải tay dài của mình tóm lấy Phương Vân Lương để tạo thành đòn khoá.
Từ trước tới nay, chưa có ai dính đòn khoá của Cường Hạo rồi mà thoát được.
Phương Vân Lương cũng biết vậy, anh vội vã lui về sau rồi tựa như một con cá chạch trơn trượt, né hết mọi đòn khoá đến từ Cường Hạo.
Cương Hạo có chút nóng lòng, anh nhào tới gần Phương Vân Lương tính ép anh vào góc. Không ngờ Phương Vân Lương lại tận dụng cơ hội này, vung chân quét trụ của Cường Hạo từ đằng sau, đẩy anh ngã ra ngoài sàn đấu.
Cường Hạo bị đẩy ngã ra ngoài sàn đấu ngay lập tức đứng dậy, hừ một tiếng rồi tiếp tục hiệp thứ hai.
Bị đẩy ba lần ra khỏi sàn đấu thì mới tính là thua, giờ mới là lần đầu tiên.
Phương Vân Lương bên này cũng hừ lạnh một tiếng rồi vào thế thủ.
Cường Hạo gườm gườm nhìn Phương Vân Lương một hồi, sau đó anh tung ra một cước, lần này anh không định áp sát mà để dùng đòn mà dùng công phu quyền cước.
Với thể hình vượt trội, anh luôn chiếm lợi thế khi đánh trực diện.
Quả nhiên.
Phương Vân Lương tuy đã vào thế thủ nhưng nhận một cước nặng như núi này vẫn bị đẩy lùi về hai bước, cánh tay tê rần, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Anh cũng không dám cứng đối cứng, vừa đánh anh vừa né tránh nghĩ cách đánh bại đối phương.
Cương Tử chiếm được thế áp đảo, càng đánh càng hăng, trong chớp mắt đã dồn Phương Vân Lương đến rìa sàn đấu.
Bỗng Phương Vân Lương lại biến mất trong tầm mắt của Cường Hạo.
Phương Vân Lương lúc này đang hạ thấp trọng tâm, nhanh như sóc, lách qua người Cường Hạo với tốc độ cao, chỉ trong chớp mắt đã ở sau lưng Cường Hạo, anh nghiêng vai dùng lực huých Cường Hạo bay ra ngoài vạch rìa của sàn đấu.
Bị đẩy hai lần liên tục ra ngoài sàn đấu, Cường Hạo có chút nổi nóng, Phương Vân Lương thấy vậy thì nhếch miệng giọng càng thêm châm chọc.
"Hắc! Thấy sợ rồi thì nhận thua đi! Chỉ cần gọi một tiếng Phương ca là được, ta đây sẽ nương tay cho!"
Cương Hạo có chút không nhịn được nữa, anh vội vã đứng lên, lao về phía Phương Vân Lương.
…
Một lát sau.
Thấy Cường Hạo đập đập tay xuống đất tỏ ý nhận thua, Phương Vân Lương mới buông gã ra. Vừa nãy khi thành công chọc giận Cường Hạo, anh đã tận dụng sơ hở gã mà áp sát đến tung một đòn khóa.
Ít người nào bị dính đòn khóa của Phương Vân Lương mà thoát ra được, Cương Hạo cũng thế.
Ở đằng xa, thấy Phương Vân Lương đã thắng cuộc, Địch Thiến Thiến cũng vui vẻ vỗ tay reo mừng, Lý Anh ở bên cạnh cũng mỉm cười, bà mở miệng cất tiếng gọi anh.
Ở bên này, Phương Vân Lương đã đứng lên, đang định nói mấy câu thượng đẳng thì anh nghe thấy tiếng ai đó gọi mình đằng sau.
Quay đầu lại thì thấy mẹ Phương Vân Lương - Lý Anh đang đứng đó cùng với một cô gái nào đó.
Phương Vân Lương lên tiếng trả lời, sau đó mặc áo, xỏ giầy, rồi quay lại nói với đám thanh niên ở đằng sau:
"Hắc! Lão tử không chơi với các ngươi nữa! Lần sau gặp lão tử nhớ mời thuốc đấy!"
Bỏ lại mấy tiếng hô hoán, mắng chửi đằng sau, Phương Vân Lương chạy về phía mẹ mình.
Khi Phương Vân Lương đến gần, Lý Anh mới chỉ vào Địch Thiến Thiến nói.
"Đây là Địch Thiến Thiến, cháu gái của thủ trưởng, hai đứa làm quen với nhau đi."
Phương Vân Lương nhìn thấy Địch Thiến Thiến liền có chút sững sờ.
Anh cũng đã nghe qua tên của cháu gái thủ thưởng, nhưng không ngờ Địch Thiến Thiến lại xinh đẹp đến như thế.
Trong một phút anh có chút thất thần vì khí chất của cô gái kia!
Địch Thiến Thiến thấy vừa nãy anh còn cực kỳ uy dũng giờ đứng trước mặt mình lại có chút lúng túng thì cảm thấy con người này rất là thú vị, hơn nữa vừa nãy khi anh cởi trần, thân hình rắn chắc, cân đối cùng cơ bụng sáu múi kia quả thực là khiến nữ giới trầm mê.
Ai nói nữ nhân thì không được háo sắc cơ chứ?
Cô nở nụ cười, chủ động vươn tay ra về phía Phương Vân Lương.
"Chào anh! Tên em là Địch Thiến Thiến, rất vui được làm quen với anh!"
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô, Phương Vân Lương ngượng ngùng, nói chuyện có chút cà lăm.
"Chào …chào cô! Tôi… à anh là Phương Vân Lương, rất vui được làm quen với em!"
Chào xong anh mới giật mình tỉnh ngộ, vội vàng vươn tay ra nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ bé vẫn đang đưa ra trước không trung kia của cô.
Lý Anh đứng bên cạnh nhìn tiểu tử nhà mình với vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép, ra ngoài đánh đấm trông uy phong là thế, thế mà khi đối diện với tiểu cô nương nhà người ta thế mà lại trông như là gà mắc tóc vậy, đần không chịu được.
Sao mà chẳng có chút nào giống thằng cha nó hồi trẻ chứ?
Thế này thì bao giờ bà mới có cháu bế đây?
Cả ba nói chuyện được vài câu thì thấy Địch Quốc Bảo cùng Phương Vân Lương và Giang Châu cũng đã đi tới đây.
Lúc cả ba trò chuyện xong ra ngoài thì không thấy ai, hỏi tạp vụ thì mới biết Lý Anh cùng Địch Thiến Thiến đã tới thao trường.
Phương Vân Lương thấy mấy người đi đến đây liền nhanh chóng chạy tới chào hỏi rồi đứng bên cạnh Giang Châu.
Giang Châu nhướn mày nhìn anh.
Hắn mơ hồ cảm thấy đại ca Phương Vân Lương hôm nay có chút… hơi ngại ngùng thì phải?
Địch Thiến Thiến thấy Giang Châu thì liền nở nụ cười.
"Chào anh! Không ngờ lại gặp anh ở đây!"
Giang Châu cũng mỉm cười đáp lễ.
"Chào Thiến tiểu thư!"
Địch Quốc Bảo có chút bất ngờ.
"Hai người quen nhau sao?"
Giang Châu lễ phép trả lời.
"Vâng! Anh họ cháu, dịp tết Giang Minh Phàm có đưa Thiến tiểu thư đây về quê một lần!"
Địch Quốc Bảo cảm thấy có chút thú vị.
"Ồ! Hoá ra hai người là anh em họ sao, cũng chưa thấy Giang Minh Phàm kể về cậu ấy có một người em họ là đại anh hùng!"
"Quan hệ giữa cháu và anh họ có chút không tốt! Anh ấy là người có chút trăng hoa, hồi trước khi đưa Thiến Thiến, còn có một cô gái chặn ngay trước cửa bảo anh ấy là kẻ phụ bạc nữa! Cháu đã khuyên bảo anh ấy nhiều về việc nên kiềm chế lại, không ngờ vì thế mà lại bị ghét bỏ!"
Địch Quốc Bảo nghe vậy thì nhíu mày, ông quay đầu lại nhìn về phía Địch Thiến Thiến: "Có thật thế không Thiến Thiến?
Giang Minh Phàm có người khác ở bên ngoài thật sao? Đã thế còn bị người ta đến tận cửa nữa!"
Địch Thiến Thiến nghe vậy thì có chút lúng túng.
"Anh Minh Phàm đã nói qua chuyện này rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, anh ấy tuyệt đối không có quan hệ với người con gái nào khác."
Phương Vân Lương ở bên cạnh nghe vậy thì hừ một tiếng.
"Cũng chưa chắc! Không có quan hệ với người con gái nào khác nhưng lại thường xuyên đến vũ trường."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT