"Lưu cô nương, tối nay có bận gì không? Cửa hàng đồ điện của tôi có một đợt hàng đồng hồ điện tử mới, cả một lô quần áo mới từ Hồng Kông đến nữa, cô có muốn qua xem một chút không?"
Diệp Mẫn Kiệt uống rượu say khướt, ôm một cô gái trong ngực hai mắt phát sáng.
Trước đây khi không có tiền, ngày nào gã cũng phải tiết kiệm, sợ nhất chính là không thể trả lại những món ân tình đã nợ, bởi vậy gã sống rất cẩn thận chặt chẽ, thận trọng từng bước.
Bây giờ có tiền rồi, gã mới biết cuộc sống của người giàu lại sung sướng đến như vậy.
Trước đây đến vài xu mua xì dầu gã còn nghĩ cách tiết kiệm, nhưng bây giờ...
Bây giờ cánh cửa đến thế giới mới đã được mở ra, sau khi được trải nghiệm Diệp Mẫn Kiệt chỉ cảm thấy khoảng thời gian sống trước đây của mình đều là lãng phí.
Lưu Á Hồng đang mặc một chiếc váy ôm sát vòng một cùng vòng hai, chiếc váy này mua ở cửa hàng bách hóa nhập khẩu.
Thời buổi này ai dám mặc chiếc váy như vậy ra ngoài chứ?
Nhưng cô dám.
Tuy là khác người, nhưng nó đủ khêu gợi để thu hút sự ánh mắt đàn ông.
Một khoảng thời gian trước Diệp Mẫn Kiệt đã đến Lang Phường để mở một cửa hàng điện khí, công việc kinh doanh cũng nhanh chóng phát đạt, điều này nhanh chóng làm cô chú ý.
Sau này khi Diệp Mẫn Kiệt đến vũ trường để khiêu vũ, cô cũng cũng theo tới, vừa vô tình lại cố ý câu dẫn, điều này ngay lập tức khiến Diệp Mẫn Kiệt - một người chưa từng tiếp xúc với tình cảm mê đến thần hồn điên đảo.
Lưu Á Hồng nhìn bó nhân dân tệ trên ngực mình, mím môi mỉm cười, vươn tay nhéo nhéo cánh tay của Diệp Mẫn Kiệt.
"Gần đây em hết quần áo mặc rồi! Tối nay em với anh đi ngắm một chút nhé."
Diệp Mẫn Kiệt nghe vậy lập tức tâm hoa nộ phóng.
Gã ôm eo Lưu Á Hồng bước ra khỏi vũ trường dưới ánh mắt soi mói của mọi người.
Trong ánh sáng mờ ảo, lúc Giang Châu đi ngang qua, Diệp Mẫn Kiệt thậm chí còn không nhận ra mặt hắn, trong đầu gã lúc này cũng chỉ có cô gái đang ở trong vòng tay mình.
Mãi đến khi hai người rời đi, Giang Châu mới cúi người xoa xoa hai hàng lông mày, thần sắc có chút lạnh lùng.
Người xưa có một câu rất hay.
Thử thách lớn nhất với bản chất con người, chính là nam nhân đột nhiên có tiền, nữ nhân vô sự ở nhà trông coi
Đối với cái thứ nhất, thì khi đột nhiên biến thành phú ông thì rất dễ khiến người ta lâng lâng trong vui sướng mà bỏ qua lớp phòng tuyến cuối cùng.
Mà đối cái thứ hai thì việc tịch mịch ngày này qua tháng khác kia, chính là khảo nghiệm kiên nhân cùng nhiệt huyết tình yêu với nữ nhân.
Diệp Mẫn Kiệt hiển nhiên là loại thứ nhất, rõ ràng hắn không chịu được loại khảo nghiệm kia, Giang Châu suy đoán rằng thậm chí hắn đã còn phá vỡ đi lớp phòng tuyến cuối cùng kia lần nữa rồi.
Đã đến lúc giải quyết vấn đề của Diệp Mẫn Kiệt rồi.
Nếu không thì hắn làm sao mà xứng được với chú Trịnh ở dưới suối vàng chứ?
Trong mắt Giang Châu hiện lên luồng ánh sáng mờ mịt, khiến người ta nhất thời khó lý giải được tâm tình của hắn lúc này.
~~~
Ngày hôm sau, tại nhà khách, khi sắc trời sáng rõ Phương Vân Lương mới trở về
Anh đã uống đến say khướt, khi đến nơi liền gõ ầm ầm vào cánh cửa, tưởng chừng như cái cánh cửa ọp ẹp này sắp bị gõ đến vỡ tan ra từng mảnh đến nơi.
Giang Châu nghe tiếng động liền vội vàng đứng dậy mở cửa, khi cánh cửa vừa mở ra, thì một bóng người ngã thẳng về phía hắn, hắn đưa tay ra đỡ thì mới phát hiện đó là Phương Vân Lương đang say.
Người anh nồng nặc mùi rượu, vừa nấc cụt vừa lẩm bẩm nói muốn đi ngủ.
Giang Châu: "..."
"Không phải là đã bảo anh về sớm một chút rồi sao?"
Giang Châu đỡ Phương Vân Lương vào, tiện tay cởi quần áo của anh ra rồi lấy khăn lau qua mặt anh một lần sau đó đặt lên giường.
Phương Vân Lương nhìn qua không béo, nhưng lại rất rắn chắc, thể trọng lớn, chỉ một quãng đường ngắn ngửi mà Giang Châu đã mệt đến vã mồ hôi.
Sau khi đặt Phương Vân Lương lên giường, thì Giang Châu cũng ngủ lại được nữa.
Hắn liếc nhìn Phương Vân Lương đang ngủ ngon lành, trên cổ có một dấu môi do cô bé nào đó để lại, dưới ánh nắng ban mai trông cực kỳ bắt mắt.
Giang Châu rửa mặt xong, tỉnh táo lại đôi chút rồi cầm túi xách, kẹp vào nách đi ra ngoài.
Bước ra khỏi nhà khách, trời đã bắt đầu sáng.
Trên một con phố, những người buôn bán nhỏ đã bắt đầu dựng sạp, bán bánh xèo, bán thịt lừa nướng, còn có vài tiểu cô nương dựng sạp để bán hoa dành dành tươi.
Hơi nóng dày đặc pha trộn cùng với mùi thơm của các loại thực phẩm bay ra tứ phía, bao trùm khắp thành phố, tươi mới và tràn đầy sức sống.
Một tiểu cô nương đang mang một giỏ đầy hoa sơn chi tươi, trên đầu cô đội một cái khăn trùm đầu màu xanh trắng, tóc thắt bím, ăn mặc thuần phác, hiện lên một vẻ đẹp giản dị.
Thấy Giang Châu đi ra, cô rụt rè bước tới, đưa tay vén cái khăn che giỏ hoa lên, hỏi: "Đồng chí có mua hoa sơn chi không? Một đóa hoa một hào, vừa hái sáng nay, mùi thơm rất dễ chịu, đồng chí mua cho vợ hai đóa hoa nhé?"
Ở thời đại này, rất nhiều chị em không đủ tiền mua trang sức nên chọn những bông hoa theo mùa để cài lên tóc cho đẹp.
Ở thời đại này, người ta ăn còn không đủ no, thôn dân nào chịu bỏ tiền ra để mua hoa sơn chi chứ?
Thi thoảng mới gặp mấy bà nhà giàu ở thành phố, mua vài cái về thắp hương mà thôi.
Giang Châu vốn định rời đi, nhưng khi thấy tiểu cô nương đang nhìn mình mong chờ, lại nhìn thấy thân thể đẫm sương, giày vải lấm lem bùn đất của cô, trong đầu liền suy đoán rằng tiểu cô nương này nhất định phải đi một quãng đường dài mới tới được Lang Phường.
Vậy nên hắn liền gật đầu đồng ý, sau đó lấy ra một tệ đưa cho cô.
"Cho tôi một bông."
Tiểu cô nương thấy vậy thì cực kỳ cao hứng, cô vội vàng nhận tiền rồi rút ra một bông hoa đưa cho Giang Châu, đang định thối lại tiền thừa thì lại thấy Giang Châu Châu mỉm cười xua xua tay, nói: "Không cần trả lại tiền thừa, mau về nhà sớm đi."
Tiểu cô nương hơi sửng sốt nhưng sau đó cũng vội vàng gật đầu rồi nói lời cảm ơn.
Giang Châu cầm bông hoa sơn chi đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, lập tức một luồng hương thơm tươi mát tràn vào mũi, hòa lẫn với làn gió buổi sáng, cực kỳ dễ chịu.
Khi đi ngang qua cửa hàng ăn sáng, hắn mua một đống đồ ăn, bản thân gặm một cái bánh rán hành, còn phần còn lại thì cầm trong tay.
Hắn hỏi đường rồi đi về phía cửa Tây Nam của Đường Hòa Hài.
Đi được một lúc, mới phát hiện nói là "cửa Tây Nam của đường Hòa Hải" cho oai, chứ thực ra chỉ cần đi ra ngoài đường Hòa Hải một đoạn là đến khu vực rìa của thành thị-nông thôn rồi, sau khi đi bộ thêm mười phút nữa thì thứ xuất hiện trước mặt là một đồng cỏ cằn cỗi, mặt đất chất đầy đồ bỏ đi, vừa nóng nực lại vừa hôi hám, rõ ràng đây là một bãi rác.
Giang Châu cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ có mái nhọn.
Hắn lần này tới để tìm Hồ Tử.
Lần trước Hổ tử đã nói với hắn, nếu muốn tìm cậu ta thì cứ đến cửa Tây Nam của đường Hòa Hải.
Quả thực là không ngờ tới là ở nơi đây
Mà lại nói tiếp, cái căn phòng lợp bằng tôn kia kỳ thật càng giống một cái cái lán nhỏ được dựng tạm bợ lên hơn. Đến gần mới thấy đó là một cái lều nhỏ làm từ các loại vải vụn, nếu nói về tôn thì chỉ có mỗi cái cánh cửa trước mặt kia làm bằng tôn mà thôi.
Bên ngoài có xích một con chó lông đen, trông rất gầy.
Thấy có người đến, nó lập tức kêu lên ăng ẳng.
"Gâu Gâu! Gâu Gâu!"
Mí mắt Giang Châu giật giật, hắn ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một cái bánh rán hành, ném tới. Con cờ hó thấy vậy lập thì tức im bặt, khi thấy chiếc bánh rán được ném tới gần thì hai mắt nó sáng lên rồi há miệng đớp lấy, sau đó nằm sấp sang một bên ăn như hổ đói.
Bên trong cửa hình như có tiếng nói, giọng cực kỳ nhỏ: "Phúc Nguyên Nhi? Phúc Nguyên Nhi? Sao mày lại im lặng rồi?"
Giang Châu nhận ra, đó là thanh âm của Hổ Tử.
Một lúc sau, lại nghe thấy thanh âm của trẻ con ho khan, sau đó lại nghe thấy Hồ Tử nhỏ giọng nói: "Chiêu Tài, nhỏ giọng dùm một chút, đừng để bị phát hiện!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT