Nói xong, Diêu Trường Quý liền để đũa xuống chuẩn bị đứng dậy đi đến xưởng.

Diêu Tu vừa vội vừa hoảng sợ, vội vã chạy theo.

"Ba, ba nghĩ rõ ràng xem, chúng ta thực sự phải suy tính cho mình, tiếp tục như vậy, đừng nói là tiền khám bệnh của mẹ, ngay cả tiền ăn cơm tiền sinh hoạt sau này của chúng ta, cũng sẽ không có!"

Nghe nói như thế, Diêu Trường Quý đột nhiên dừng lại, xoay người, trừng mắt với Diêu Tu.

"Nói cái gì đó?"

Ông lạnh lùng nói: "Xưởng trưởng Trương cho dù giảm biên chế đuổi hết những anh em của chúng ta, vậy cũng tuyệt đối sẽ không đuổi ba của con! Ba con đi theo ông ấy nhiều năm như vậy, bao cực khổ đã từng cùng trải qua? Chú Trương của con không phải là người như thế!"

Diêu Trường Quý sau khi nói xong liền chuẩn bị đi.

Diêu Tu vừa tức vừa gấp, vội vã chạy đi chuẩn bị nói tiếp, không ngờ hai người vừa ra cửa, liền bắt gặp Giang Châu cùng Phương Vân Lương vừa vặn tới nhà.

Con mắt của Diêu Tu lập tức sáng lên!

"Anh Giang! Anh Phương! Hai anh tới đây!"

Diêu Trường Quý dừng bước, nghi hoặc đánh giá hai người trước mặt, nói: "Con biết hai người này hả?"

Giang Châu cười đi tới, tiện thể lôi Phương Vân Lương, mở miệng nói: "Chào chú, hai bọn cháu là bạn của Diêu Tu, tới từ Bắc Kinh."

"Cháu tên Giang Châu, anh ấy tên Phương Vân Lương."

Lúc này Phương Vân Lương mới bất đắc dĩ lên tiếng chào theo.

"Chào chú Diêu!"

Giọng nói đặc trưng của người Bắc Kinh, vừa nghe lập tức nhận ra.

Diêu Trường Quý tuy nghi ngờ con trai của mình làm sao quen biết hai người này, thế nhưng lúc này cũng sắp đến giờ làm việc rồi, lập tức chuẩn bị rời đi.

Song vừa đi ra chưa được hai bước, Giang Châu đã bước tới ngăn ở trước mặt của Diêu Trường Quý.

Hắn cầm trong tay danh sách quơ quơ, cười nói: "Chú, chớ vội đi, có thứ này, chú nhìn thử xem?"

Hắn cũng không nói nhảm, cầm danh sách trong tay đưa tới.

Diêu Trường Quý sửng sốt, đưa tay nhận lấy, theo bản năng nhìn qua.

Đây là tờ giấy màu đỏ, danh sách giảm biên chế đều là viết tay, liếc mắt là có thể nhìn ra chữ viết của đây là Triệu Gia Tường.

Mà phía trên có viết mấy chữ lớn -- "Nhân viên bị giảm biên chế".

Diêu Trường Quý cảm thấy hồi hộp, ánh mắt vô thức nhìn xuống, lập tức liếc mắt liền nhìn thấy tên của mình xuất hiện ở trước nhất.

Diêu Trường Quý, Diêu Tu, Mã Lão Tam, Trịnh Nông Tiên, Lý Đông Mai...

Khoảng hơn hai trăm người.

Nhìn lướt qua từ trên xuống, tất cả đều là họ hàng, bạn bè người thân của mình, phần lớn đều là do chính mình đưa vào!

Tuổi tác trẻ có già có, thậm chí có vài người, đều là chiến sĩ thi đua danh dự trong xưởng năm ngoái!

Trong hơn hai trăm người này, có chừng hơn một trăm năm mươi người đều là người của mình!

Quan trọng hơn là cả mình và con trai Diêu Tu, lại cũng có tên ở phía trên?

Diêu Trường Quý nhìn thấy danh sách này, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Ông ta sắc mặt trắng bệch, vô thức siết chặc tay, nhỏ giọng mở miệng nói: "Danh sách này tuyệt đối là giả! Các người lấy được từ nơi nào? Đây tuyệt đối không thể nào!"

Rõ ràng nhận ra chữ viết của Triệu Gia Tường, nhưng đối với Diêu Trường Quý mà nói, lúc đối mặt đả kích khổng lồ, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là không tin, cho rằng cái này là giả.

Giang Châu không nói gì, hắn vòng hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm Diêu Trường Quý, đợi ông ta kịp phản ứng.

Sau khoảnh khắc xúc động nhất thời, là yên lặng ngắn ngủi.

Mấy phút sau, Diêu Trường Quý rốt cục bình tĩnh lại, ông ta hoàn toàn mất đi sinh khí, đứng ở tại chỗ, một lúc lâu không nói nửa lời.

Giang Châu nhìn sang Diêu Tu, nói: "Chúng ta đi vào trước hẵng nói, đứng ở cổng bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt."

Phương Vân Lương đã đi vào trong viện rồi, nhìn thấy trên bàn để bánh màn thầu, anh ta cũng không khách sáo, vội cầm lên ăn.

Mấy người đi vào viện, Diêu Tu nhanh chóng khóa chặt cửa.

Gã lôi kéo Giang Châu, đi tới cuối cùng, nhìn thấy Diêu Trường Quý đi tuốt ở đàng trước, gã nhịn không được hạ thấp giọng hỏi: "Danh sách này là thiệt hay giả?"

Giang Châu lời ít mà ý nhiều: "Đương nhiên là thiệt."

Diêu Tu: "???"

Thực sự?

"Vậy hai người lấy danh sách từ đâu..."

Diêu Tu vốn còn muốn hỏi thêm, nhưng Giang Châu lại khoát khoát tay, ý bảo gã đợi lát nữa lại nói.

Diêu Trường Quý cầm danh sách trong tay, có chút mất hồn mất vía ngồi xổm trên bậc thang, không rên một tiếng.

Một lúc sau, ông ta run rẩy lấy ra bao thuốc lá từ trong túi, mở ra, châm một điếu, hút mạnh.

Trong làn khói mù lượn lờ, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói gì, chỉ thấy mắt của Diêu Trường Quý hơi đỏ.

Giang Châu đi tới, tiện tay cầm tới danh sách, lúc này Diêu Tu mới vội vội vàng vàng nhìn, lúc nhìn thấy mình cùng cha hắn đều có tên ở phía trên, gã lập tức trợn to mắt, tức giận mắng:

"Em biết ngay mà! Lão dê già khốn nạn, mẹ kiếp! Ba em dù gì đi theo lão nhiều năm như vậy, tối đa thêm mấy năm nữa là về hưu, không có công lao cũng cũng có khổ lao, làm sao lão có thể viết cả tên của ba em vào nữa?"

Diêu Tu thật sự tức giận.

Diêu Trường Quý hút mạnh thuốc, không nói lời nào, hút xong một điếu thuốc, gã vất tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân nghiền tắt, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Giang Châu, mở miệng nói: "Các người rốt cuộc là ai? Từ đâu lấy được phần danh sách này?"

Giang Châu nghiêm túc nói: "Chúng ta tới từ Bắc Kinh, tới khảo sát xưởng nhựa Thuận Đạt, đây là Phương Vân Lương, tôi tên Giang Châu."

Có thể nắm được phần danh sách này, nhìn từ bên ngoài thôi cũng rất có thể nói rõ vấn đề.

Diêu Trường Quý dừng một chút, nghi ngờ nói: "Khảo sát xưởng nhựa? Ý của cậu là..."

"Trương Chí Cao tác phong bất chính, tổ chức phái chúng ta tới điều tra, phương diện chứng cứ cụ thể cùng tố giác, hy vọng hai người có thể cung cấp thêm manh mối."

Giang Châu hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây là nhiệm vụ thứ nhất, còn về nhiệm vụ thứ hai, chính là chúng ta cần một nhóm hàng nhựa, tình huống khẩn cấp, thủ tục phê duyệt tạm thời chưa xuống, thế nhưng đang thẩm phê, chậm nhất trong vòng 7 ngày là có thể đến."

"Nhóm hàng này, nếu như hoàn thành, có thể mang đến cho xưởng nhựa chúng ta lợi nhuận cực lớn, hơn nữa tôi cam đoan, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, vị trí xưởng trưởng này..."

Giang Châu cười cười, không nói hết lời, thế nhưng ánh mắt đầy thâm ý đủ để Diêu Trường Quý hiểu ngay.

Ông ta quả thật đang quản lý chuyện sản xuất hàng.

Quyền lực trong tay rất lớn, mấy năm nay Trương Chí Cao đều dồn hết tâm sức vào chuyện làm sao được đi lên Bắc Kinh, vì vậy chuyện trong xưởng phần lớn đều do mình quản.

Còn về Thạch Thu Lâm, mỗi ngày đều chỉ biết vắt hết óc nghĩ cách nịnh nọt, đây cũng là nguyên nhân vì sao chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi, địa vị của gã ở chỗ xưởng trưởng Trương nhanh chóng vượt qua mình.

Diêu Trường Quý do dự.

Ở trước quyền lực to lớn, lần đầu tiên ông ta dao động.

Diêu Tu nghe thôi cũng mừng rỡ, gã vội đi đến trước mặt của Diêu Trường Quý, lớn tiếng nói: "Ba! Ba còn do dự gì chứ? Là bọn hắn bất nhân bất nghĩa trước!"

Gã nóng nảy, hét lớn: "Cho dù ba không cân nhắc cho mình, cũng nên nghĩ cho mẹ! Mẹ còn ở trong bệnh viện đó!"

Giang Châu đi tới, đưa tay chỉ danh sách, nói: "Chú à, nam tử hán đại trượng phu, đính thiên lập địa, nếu như phạm sai lầm, bị giảm biên chế, bị đuổi việc, thì ta nhận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play