Phương Chính Dương uống chút rượu, mặt mày hồng hào, vươn tay, không kìm được vỗ vỗ vai của Giang Châu.

Nói xong liền nghĩ tới Phương Vân Lương.

Thấy gã chỉ lo vùi đầu gặm đùi gà, tức giận lập tức nhấc chân giẫm vào bàn chân gã dưới mặt bàn.

Phương Vân Lương ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn ba: "Sao vậy ba?"

Phương Chính Dương mắng: "Ăn đến ăn, bao nhiêu tuổi rồi? Con không có bất kỳ kế hoạch nào cho cuộc sống của mình, nếu con có phân nửa ý thức kế hoạch cho cuộc sống như Giang Châu, ba và mẹ của con cũng không phải lo lắng nhiều như thế!"

Phương Vân Lương: "..."

Gã liếc nhìn Giang Châu, người sau đang bình chân như vại ăn đồ ăn do Lý Anh gắp cho hắn, lại nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Lý Anh, lần đầu tiên gã thấy hối hận.

Gã không nên mang Giang Châu về!

"Nếu như cháu gặp phải khó khăn gì, thì cứ nói với bác trai! Không cần khách sáo!"

Lý Anh nhìn Giang Châu, bà cảm thấy càng nhìn càng thích!

Đặc biệt là khi nói đến quần áo, còn khen mình mặc đồ đẹp nữa!

Lý Anh lại sinh ra một loại -- đây nếu là con trai mình thì tốt biết bao nhiêu! Tiếc nuối, bà cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Phương Chính Dương cũng có ý này, nghe Lý Anh nói như vậy, ông cũng gật đầu mở miệng: "Đúng, nếu như gặp phải khó khăn gì, cứ nói cho ta biết, địa phương khác không dám nói, thế nhưng Tây Đơn, bác vẫn có thể nói vài lời."

Giang Châu không ngờ may mắn tới đột ngột như vậy.

Hắn nhìn về phía Phương Vân Lương, người sau chỉ lặng lẽ gật đầu.

Cha mẹ gã có tính tình gì, gã biết rõ hơn bất cứ ai khác.

Đây là thật thích Giang Châu, mới có thể nói lời này, không cần khách áo, có gì nói nấy mới được.

Giang Châu cười cười, ngay lập tức nói: "Thưa bác, thưa cô, cháu cũng không cô bác, lần này tới, đích thật là có một việc muốn nhờ cô bác hỗ trợ tra giúp ạ."

Phương Chính Dương gật đầu: "Cháu cứ nói."

Giang Châu suy nghĩ một chút, để đũa xuống, thở dài lúc này mới lên tiếng: "Cháu vốn cũng không phải là người Bắc Kinh, tới nơi này kiếm miếng cơm, mở tiệm, thật sự là không dễ dàng."

"Cháu cũng không có thiên phú gì, chỉ là hoàn thành việc kinh doanh này, trình tự cần đi cháu đều đã đi, tiền nên giao cháu cũng đã giao, chỉ muốn yên ổn kiếm vài đồng tiền, nuôi sống vợ con cùng cha mẹ cháu, không có yêu cầu khác."

"Nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, tới Bắc Kinh không bao lâu đã đắc tội với người ta, vốn định thành lập một nhà xưởng ở vùng ngoại thành Bắc Kinh, ngay cả chủ nhiệm phố chúng ta cũng đã thông qua, nhưng lại kẹt ở Cục công thương."

"Khuyên can mãi chính là không chịu qua, chủ nhiệm chúng ta tự mình đi hỏi mới rồi tin tức, nói là đắc tội người, không để cho ta nhóm, ta cũng thật sự là không có cách nào."

Giang Châu lộ vẻ bất đắc dĩ cùng đau khổ.

Lý Anh nhướng mày, vỗ nhẹ lên cánh tay của hắn.

"Cục công thương?"

Lý Anh nghi ngờ nói: "Cháu có thể đắc tội ai ở Cục công thương? Chỗ kia ước gì có người mở xưởng, bọn họ còn thu được tiền, lúc này lại còn ngâm không chịu duyệt sao?"

Giang Châu cười khổ nói: "Cô à, cháu cũng không gạt cô, cháu cũng thực sự không hiểu vì sao."

Hắn nói xong, lại dừng một chút, dường như vô cùng lưỡng lự lại rầu rĩ mở miệng.

"Nhưng chủ nhiệm phố chúng ta đã hỏi giúp cháu rồi, nói là Lý Đông Vĩ hoặc là Tôn Mẫn Hùng một người trong đó, hai người này cháu không quen biết bất cứ ai, muốn đi xin lỗi cũng không có cách nào!"

Nếu nói kỹ xảo, Oscar thật sự đã nợ Giang Châu một tượng vàng.

Nói đến chỗ khó, thậm chí khoé mắt của cũng bắt đầu đỏ lên, khiến cho hai bậc trưởng bối Phương Chính Dương cùng Lý Anh cực kỳ đau lòng.

"Xin lỗi?"

Phương Chính Dương lập tức nóng lên, ném đũa đi, lạnh lùng nói: "Nói xin lỗi gì chứ? Cháu ngay cả bọn họ cũng không nhận ra, làm sao đắc tội? Chú thấy rõ ràng là cố ý làm khó!"

Phương Vân Lương cũng lửa cháy đổ thêm dầu, gật đầu nói giúp: "Đúng vậy, cha, cha quên rồi sao, năm ngoái hình như Tôn Mẫn Hùng từng tới một lần? Tặng quà cho chúng ta, nói là muốn tố cáo cục trưởng Lý có tác phong chính trị lệch lạc, kết quả nói hơn nửa ngày, gì cũng không có, cha hỏi hắn chứng cớ đâu, thì hắn nói là mình đoán."

"Cha nhìn xem, đây là thứ gì chứ? Rõ ràng đang lục đục với nhau, sâu mọt của chủ nghĩa xã hội khoa học chúng ta!"

Bị Phương Vân Lương nhắc đến chuyện này, Phương Chính Dương mới nhớ lại.

Bởi vì ông có chút quan hệ với lão thủ trưởng, hơn nữa Tôn Mẫn Hùng muốn thông qua mình đáp cầu gặp lão thủ trưởng một lần, cho nên Tôn Mẫn Hùng tới tìm mình.

Xách tới một vali hành lý, bên trong toàn là tiền.

Kết quả là Phương Chính Dương vừa nhìn thấy, lập tức tức giận đến mắng y một trận.

Tôn Mẫn Hùng thấy vậy, mất hết mặt mũi, lập tức bịa một lý do, đổi giọng nói là mình thật sự hết cách, không phải tới tặng quà, mà là đi xin giúp đỡ.

Y muốn tố cáo Lý Đông Vĩ, tác phong chính trị có vấn đề, nuôi bồ nhí, v. v...

Liệt kê một đống lớn tội danh, mình cũng bị hãm hại, thật sự hết cách nên mới tìm tới nhờ vả.

Phương Chính Dương thấy y vừa nói vừa khóc lóc than thở, lập tức xem trọng, trấn an y không sao đâu, lại phái thêm nhân lực vật lực đi điều tra, kết quả điều tra nửa tháng, mới phát hiện gì cũng không có.

Lý Đông Vĩ có gia cảnh nghèo khó, cẩn trọng, mấy năm qua làm cục trưởng Cục công thương vô cùng xuất sắc.

Phương Chính Dương tức giận gọi Tôn Mẫn Hùng tới, người sau lại đổi giọng nói mình nhìn lầm, càng khiến Phương Chính Dương giận dữ.

Chuyện này trôi qua cũng đã lâu, Phương Chính Dương đã quên chuyện này.

Bây giờ nghe Phương Vân Lương nhắc lại, lúc này ông mới nhớ lại.

"Thì ra là hắn!"

Phương Chính Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thấy Giang Châu, lúc này mới lên tiếng nói: "Tiểu Châu, chuyện này cháu cứ yên tâm, cứ để bác lo, bác dám cam đoan với cháu, chuyện này của cháu, tuyệt đối là Tôn Mẫn Hùng làm! Con người của kẻ này tâm thuật bất chính, bác sẽ giúp cháu điều tra!"

Lần trước điều tra Lý Đông Vĩ, cái gì cũng không từng tra được.

Nhưng lại phát hiện nhà cậu ta nghèo đến mức cả mẹ già cũng nuôi không nổi, sau khi tổ chức phát hiện khó khăn của cậu ta, lập tức cho 100 tệ, kết quả còn bị cậu ta nhiều lần từ chối, cuối cùng khi nhận lấy, nước mắt chảy dài, nói thẳng mình muốn làm việc thật tốt để báo đáp tổ chức.

Người như vậy, Phương Chính Dương tin tưởng, cậu ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!

Giang Châu gật đầu, thở phào, bưng ly rượu lên, hướng về phía Phương Chính Dương nói: "Thưa bác, chuyện này có thể thật cám ơn bác, cháu mời bác một ly!"

Phương Chính Dương cũng bưng ly rượu lên, cụng ly với hắn, chợt suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Bác cũng có chuyện muốn mời cháu giúp."

Lần này nhưng lại đến phiên Giang Châu khó hiểu.

Hắn gật đầu, nghi ngờ nhìn Phương Chính Dương, nói: "Bác cứ nói đi ạ, nếu cháu có thể giúp bác được gì, cháu nhất định sẽ giúp!"

Phương Chính Dương nhìn về phía Phương Vân Lương, thở dài, trông có chút cụt hứng.

Ông nói: "Cuộc đời bác, đầy vẻ vang tự hào, trước đây trên chiến trường, bao mưa gió máu tanh đều đã trải qua, chỉ buồn vì thằng nhóc thối không có ý chí này!"

Phương Vân Lương sửng sốt.

Chuyện gì đây?

Sao lại kéo mình vào rồi?

Gã có chút mơ hồ, còn chưa kịp phản ứng, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, chỉ nghe thấy Phương Chính Dương mở miệng nói: "Nếu có thể, bác muốn con bác theo cháu làm việc, không cầu kiếm tiền, chỉ mong nó có thể kìm chế bản tính bồng bột, được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play