Xa xa nhìn thấy Giang Châu đứng ở cửa, cô lập tức chạy đến, con mắt sáng long lanh nhìn Giang Châu, cô nói: "Anh về rồi?"

Giang Châu gật đầu, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán vợ, có chút đau lòng bấm ngón tay, nhẹ nhàng quét qua ở trên mũi của cô.

"Có mệt lắm không em?"

Giang Châu nhẹ giọng hỏi.

Liễu Mộng Ly tươi cười nhìn chồng, lắc đầu nói: "Bán áo quần thì có gì mà cực? Chỉ có việc thu tiền, rồi đưa áo quần cho khách thôi."

Cô nói, dừng một chút, lại đau lòng nhéo nhéo ở trên người Giang Châu.

"Nhưng nhìn anh đi kìa, mỗi ngày chạy tới chạy lui, gầy đi không ít."

"Quá tổn hại thân thể rồi."

Liễu Mộng Ly nhíu đôi mi thanh tú, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

"Anh chỉ mệt mỏi chứ không tổn hại thân thể, buổi tối em biết liền hà."

Giang Châu nghiêm trang đùa cô, nói: "Đến khi đó cũng giống như lần trước, khóc lóc cầu xin tha thứ."

Liễu Mộng Ly: "???"

Cô không thể không nghĩ tới mấy ngày trước Giang Châu khi rời đi, hắn thô bạo giằng vò cô cả đêm.

Khiến Liễu Mộng Ly thật sự là bất lực đón nhận, nỉ non như con mèo nhỏ cầu mong chồng tha thứ, lúc này Giang Châu mới không tiếp tục làm tiếp.

Cô tuyệt đối không ngờ chồng lại còn dám nói ở trước mặt của mình?!

Liễu Mộng Ly đỏ bừng mặt, cô trừng mắt với Giang Châu, vội đưa mắt nhìn chung quanh, sợ bị người ta nghe thấy.

Giang Châu thấy vành tai vợ hồng lên, lúc này mới cảm thấy hài lòng.

"Anh nhìn thấy ba em rồi."

Giang Châu bỗng nhiên nói.

Hắn cúi đầu, bình tĩnh nhìn Liễu Mộng Ly, nhanh chóng nghiêm túc nói: "Vừa rồi ở tiệm thiết bị điện, khi anh trở về vừa hay gặp phải, nhưng... ông ấy ở cùng với người phụ nữ khác."

Giang Châu cũng không tính gạt Liễu Mộng Ly.

Lập tức kể lại đầu đuôi chuyện mới vừa xảy ra.

Mà trên mặt của Liễu Mộng Ly quả nhiên chưa từng xuất hiện bất cứ biểu cảm ngạc nhiên, chỉ là nụ cười biến mất không thấy.

Cô không nói chuyện, cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đấy.

Giang Châu không lên tiếng cắt ngang vợ, mà lặng lặng chờ đợi.

Một lát sau, Liễu Mộng Ly lần nữa ngẩng đầu, nhìn Giang Châu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Lần đầu tiên khi phát hiện ông ấy đi cùng người phụ nữ khác, em cũng từng giận, từng oán, cảm thấy bất mãn vì mẹ em."

"Thế nhưng thời gian càng lâu, em càng nghĩ thông, loại chuyện như tình cảm, thật sự là không thể miễn cưỡng."

"Nếu ông ấy đã hay lòng đổi dạ, trở lại từ đầu cũng khó, mẹ em bà ấy bị bao nuôi hơn nửa đời người, lúc này rốt cục cùng chúng ta trải qua thời gian mới, em không muốn mẹ lại giẫm lên vết xe đổ."

Liễu Mộng Ly nói, lại tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Châu.

"Qua rồi thì cho qua đi, chỉ cần hiện tại chúng ta hạnh phúc, mẹ cũng càng ngày càng tốt, vậy là đủ rồi."

Giang Châu cười cười.

Hắn lại không nghĩ tới, vợ mình còn hiểu chuyện hơn cả mình.

Giang Châu nghe vậy, dựa cằm ở trên tóc của vợ, nhẹ nhàng cà cà, gật đầu nói: "Được."

~~~

Ba ngày sau.

Đông Tử kết hôn.

Giang Châu mang theo Liễu Mộng Ly đi uống rượu mừng.

Vào thời đại này uống rượu mừng đều ăn ở nhà, nhưng mẹ của Đông Tử lại đang rửa bát đĩa ở nhà hàng Nhị Huân, vợ cũng đang giúp việc ở đó, vì vậy đầu bếp cùng ông chủ trong nhà hàng đều bằng lòng cho mượn mặt bằng cùng nấu giúp, coi như là thêm phần náo nhiệt.

Lúc Giang Châu cùng Mộng Ly đến, trong nhà hàng đã dọn ra bốn bàn.

Cũng không đông người cho lắm, vài anh em của Đông Tử một bàn, người thân nhà trai một bàn, đàng gái một bàn, còn một bàn là bạn bè tới giúp đỡ.

Nhà nhỏ ít người, vài người thân bạn bè tới góp vui là đủ rồi.

Đông Tử lần đầu tiên mượn một bộ đồ vest từ studio chụp ảnh, tóc cũng sửa sang lại đôi chút, nhìn giống người hơn, vô cùng nghiêm túc.

Gã đi đón dâu từ sáng sớm, nói là đi nhà mẹ vợ đón tân nương, nhưng vợ là gái Tứ Xuyên, cũng không thể chạy về tận quê nhà người ta được.

Vì vậy thì tìm một nhà khách cách đó khoảng 100m, đón tân nương về từ sáng sớm.

Tân nương e ấp ngồi ở trong cùng, nhìn thấy có con nít qua đây xin đồ ăn, tân nương bèn lấy ra hạt dưa đậu phộng từ trong túi, còn kèm theo vài cái kẹo đưa tới.

Đông Tử ngậm điếu thuốc, đứng cùng đám người Phương Vân Lương Giang Châu Cường Phi, cười đưa mỗi người một điếu.

Giang Châu không hút thuốc, thế nhưng đây là thuốc hỷ, dù sao cũng phải nhận, hắn nhận lấy, giắt ở trên lỗ tai, cười vỗ nhè nhẹ trên cánh tay của Đông Tử.

"Vừa cưới vợ, phải biết siêng năng chăm chỉ, thành thật theo anh làm việc, sau này nhất định có thể kiếm tiền."

Giang Châu là nói thật.

Ở chung một thời gian, dù là Cường Phi hay là Đông Tử, Giang Châu đều hiểu, hai người không phải là người xấu.

Cho dù lúc trước đánh nhau chém lộn, cũng là vì kiếm ăn.

Ít nhất sau khi cùng với mình bán thiết bị điện, hai người đều yên ổn đàng hoàng.

"Anh Giang, ăn kẹo."

Đông Tử nhếch miệng cười, từ trong túi quần lấy ra một đống kẹo đưa cho Giang Châu, gã nói: "Chuyện này thật cần đa tạ anh, nếu không em sao lấy vợ được?"

Tiền lần trước Giang Châu cho gã, Đông Tử vẫn còn phân nửa, Giang Châu không cần gã trả lại.

Coi như tiền mừng cưới.

Đông Tử cũng nghiêm túc, thoải mái tiếp nhận, giúp đỡ Giang Châu làm việc cũng càng thêm ra sức.

Gã nhếch miệng, lại nhìn về phía Liễu Mộng Ly, vui vẻ cười, cười nói: "Đáng tiếc, chính là không uống được rượu mừng của anh và chị dâu."

Giang Châu sửng sốt.

Rượu mừng?

Của hắn cùng Liễu Mộng Ly sao?

Giang Châu bắt đầu suy tư xa xôi.

Hắn nhớ tới trước đây lúc mình và Liễu Mộng Ly ở chung với nhau, dường như cả tiệc mừng chính thức cũng không chưa từng tổ chức.

Lúc ấy vợ có thai, phần lớn thời gian đều là cãi nhau, sau đó mơ mơ hồ hồ sinh hạ Đoàn Đoàn Viên Viên, thời gian cũng dần trôi qua.

Còn như lui về phía sau nữa, chính là khoảng thời gian hắn không muốn nhớ lại.

Đã đến giờ, bắt đầu ăn cưới, dọn đồ ăn lên, tân nhân lại bắt đầu mời rượu.

Giang Châu cùng Mộng Ly ngồi cạnh nhau, thấy đôi vợ chồng mới qua đây, bởi vì không có nhiều tiền, tân nương chỉ mặc đúng một chiếc váy màu đỏ đơn giản.

Một bông hoa giả được ghim trên ngực, điểm xuyết vài hạt ngọc trai bằng nhựa, và một bông hoa đơn giản được quấn bằng lưới đỏ và cài lên tóc.

Trang điểm trên mặt được thuận tiện kẻ ở studio ảnh, nhưng ưu điểm là tuổi còn trẻ, con gái Tứ Xuyên vốn đã xinh đẹp, nhìn từ góc này thì tân nương trông tươi tắn, trẻ trung và ưa nhìn.

Tân nương hiển nhiên ra đời không lâu, đơn thuần đáng yêu, kéo cánh tay của Đông Tử, ngoan ngoãn mời rượu theo.

Chỉ là cô uống nước, Phương Vân Lương lại gần, nhỏ giọng nói: "Tân nương có bầu rồi!"

Giang Châu sửng sốt.

Phương Vân Lương tấm tắc hai tiếng, giơ ngón tay cái lên.

"Mẹ kiếp, thằng nhóc này sắp làm cha rồi!"

Giang Châu bị chọc cười.

Hắn nhịn không được, nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Mộng Ly, chỉ thấy trong đôi mắt mùa thu đen trắng trong veo của cô hiện lên một tia ghen tị.

Tim của hắn chợt thắt lại không lý do.

Một lát sau, hắn vươn tay, lặng lẽ ở dưới mặt bàn cầm tay vợ.

"Ưm?"

Liễu Mộng Ly nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn về phía Giang Châu: "Làm sao rvậyồi?"

Hắn chỉ cười lắc đầu, tiến tới, nhẹ giọng nói ở bên tai vợ: "Vẫn là vợ anh xinh đẹp."

~~~

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play