Tất cả mọi việc ở quá khứ vào lúc này như dòng nước lũ đang dâng trào trong đầu cô.

Cô giống như là đang phát điên, lúc khóc lúc cười, đầu tóc rối bù, bộ sườn xám trên người bẩn đến mức không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu.

"Giang Minh Phàm, anh thật độc ác! Anh thật độc ác!"

Cô hét lớn.

Giang Minh Phàm lạnh lùng nhìn cô, không đáp lại.

Trong lòng hắn hiểu rõ, chuyện này đã kết thúc rồi, từ nay về sau...

"Cạch..."

Ý nghĩ này vừa lóe ra trong đầu thì liền thấy cửa sân đột nhiên mở ra.

Giang Châu ló đầu ra ngoài, ngáp một cái, uể oải liếc nhìn mọi người.

"Ồ? Sao nhiều người vậy? Tôi nói này, sao sáng sớm ra mà đã sôi động thế!"

Giang Châu đi dép lê bước ra ngoài, hai tay đút túi quần, mỉm cười nhìn đám đông xung quanh.

"Các cô chú à, sáng sớm thế này không ngủ đi, sao lại vây quanh cửa nhà con vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Mọi người: "..."

Đã gần chín mười giờ rồi, thế mà còn vẫn đang ngủ?

Sáng sớm sao?

Phải biết rằng, tiếng hét vừa nãy của Đặng Thúy Hồng đánh động được đến ngay cả những người ở xa, Giang Châu sao lại không nghe thấy được?

Mấy người ở đây lẩm bẩm như vậy trong lòng, nhưng cũng không đoán được tâm tư của Giang Châu.

Hơn nữa đây là thời điểm tốt để buôn chuyện!

Ngay sau đó, Trương thẩm cùng Lý tỷ rẽ đám đông qua, lon ton chạy về phía Giang Châu, một trái một phải, rồi dùng cái giọng các nàng nghĩ là nhỏ lắm để kể cho Giang Châu chuyện vừa mới xảy ra.

Kể xong còn không quên hung hăng mắng một câu.

"Làm con gái làm sao có thể ô uế như thế được? Nếu đây mà là con gái của tôi, tôi phải đánh cho nó một trận!"

"Đúng rồi! Không có chút tự ái nào, cô nương như thế này thì ai dám lấy chứ?"

Hai người tức giận nói.

Hai người nói xong liền nhìn về phía Giang Châu, vốn tưởng rằng có thể tìm được trên mặt Giang Châu chút đồng tình, nhưng điều hai người không ngờ đến chính là…

Giang Châu nghe xong chỉ nhún vai, cười cười đút hai tay vào túi quần, đi đến bên cạnh Đặng Thúy Hồng.

Hắn cúi xuống, giả vờ tò mò muốn xem cô gái trước mặt là ai.

Mãi cho đến khi Đặng Thúy Hồng ngẩng đầu lên, Giang Châu mới "kinh ngạc" lùi lại một bước: "Sao lại là cô?"

Mọi người: "???"

Đam mê buôn chuyện lại xuất hiện.

Chuyện gì đây?

Hai người quen nhau sao?

"Chú, dì, cô gái này là một cô gái ngốc nghếch. Hôm qua cháu đến thị trấn thì gặp tài xế đã lái xe giúp cháu lúc trước, anh tài xế kể lại câu chuyện về cô gái này."

Giang Châu dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn về phía Đặng Thúy Hồng, thần sắc có chút thương hại.

"Cô nha, vì để vay tiền mà lại bị người ta đánh thuốc, sao cô không kể chuyện đó cho mọi người nghe? Cứ giữ khư khư trong lòng thì có ích lợi gì? Có ai đau lòng vì cô sao? Có khi người yêu của cô cầm được tiền rồi lại mang đi cho người con gái khác đấy!"

Giang Châu hừ một tiếng tựa hồ là tiếc hận, nói.

Những lời này lập tiếc khiến cho tất cả mọi người: "???!!!"

Cái gì?

Đặng Thúy Hồng rốt cục cũng bình tĩnh trở lại.

Đôi mắt cô sưng đỏ nhưng không còn rơi lệ thêm nữa, cô nhìn Giang Châu, thấy ngay được ẩn ý trong mắt hắn.

Đối với cô mà nói, cái tấm màn cuối cùng này giờ đã bị kéo xuống rồi.

Cô không còn gì phải cố kỵ nữa.

"Đúng vậy, bây giờ kẻ kia lại cầm số tiền tôi tích cóp cho hắn, nói là đã có người yêu mới rồi cười nhạo tôi!"

Đặng Thúy Hồng chật vật đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Giang Minh Phàm, nói: "Lúc tôi đến gặp Lý Cảnh Bình để vay tiền cho ngươi, bị hắn ta đánh thuốc rồi cưỡng bức, ngươi đã nói cái gì?"

Ngươi nói rằng suốt đời sẽ không chán ghét ta, nói rằng ta phải chịu tất cả những điều này là vì ngươi, nên ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta cả đời. "

"Giang Minh Phàm, ngươi thật là nực cười."

Cô bình tĩnh nhìn y, nhếch miệng nói tiếp: "Một bên nói với mọi người rằng thống hận ta vì đã cắm sừng ngươi, một bên lại tiếp tục nói chuyện với ta trong một năm.

Hay là bởi vì kiếm được người yêu mới rồi, hay là giờ đã kiếm đủ tiền nên cảm thấy có thể đá ta đi?"

Cô giãy dụa tiến lên trước vài bước, đẩy Trần Hồng Mai ra rồi dựng chiếc xe đạp của mình dậy.

"Loại người như ngươi, làm chó cũng không xứng."

Đặng Thúy Hồng gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Minh Phàm, gằn từng chữ một: "Ngươi sẽ gặp báo ứng!"

Nói xong, cô quay lại nhìn Giang Châu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn. "

Sau đó, cô dắt xe đạp loạng choạng rời khỏi thôn Lý Thất.

Có lẽ lần rời đi này, cô sẽ không bao giờ quay lại lại.

Sắc mặt Gang Minh Phàm trở nên lúc trắng lúc xanh.

Y đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giang Châu, đang định nói thì lại thấy Giang Châu kinh ngạc nhìn mình.

"Anh họ? Là anh sao? Vậy ra anh là người yêu của Đặng Thúy Hồng?"

Hắn lại đột nhiên cau mày, nhanh chóng giả vờ tự trách: "Haizz, em cũng không biết là anh! Nếu em mà biết anh là người yêu của Đặng Thúy Hồng thì cũng không nói chuyện này cho mọi người nghe. về chuyện này! Thật là xin lỗi anh họ. Nhưng mà nhìn cô ấy quả thật là đáng thương... "

Giang Châu nói một hồi, nói đến mức sắc mặt Giang Minh Phàm trở lên lúc trắng lúc đen!

Địch Thiến Thiến ở bên cạnh rốt cuộc cũng trở lên căng thẳng, hai tay siết chặt, nhìn chằm chằm vào Giang Minh Phàm, cắn môi nói: "Giang Minh Phàm, anh quả thực là khiến em thất vọng rồi!"

Nói xong, cô xoay người, vừa khóc vừa chạy vào trong nhà.

Sắc mặt của mọi người biến hoá thất thường, lúc này nhìn Giang Châu, không khỏi có chút bội phục.

Ngay sau đó lại bắt đầu đồng tình với Đặng Thúy Hồng.

Thực ra.

Nếu như vừa rồi Giang Châu mà không đứng ra nói chuyện này, thì cho dù Đặng Thúy Hồng tự mình nói ra, thì độ tin cậy cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Nếu không đến lúc đó sẽ Giang Minh Phàm bị cắn ngược lại một cái, vu cho cô là một kẻ ngụy biện.

Cuối cùng dựa theo luân lý mà nhìn chuyện này, thì phần lớn mọi người sẽ đứng về phía Giang Minh Phàm.

Nhưng chuyện này mà nói ra từ miệng Giang Châu thì mọi chuyện sẽ khác.

Ách

Cô gái này thật đáng thương, quả thực là bị lừa dối!

Tên Giang Minh Phàm này đúng là hỏng rồi!

Trần Hồng Mai nghe thấy những lời bàn tán này của mọi người, bà liền ngồi bệt xuống đất rồi bật khóc.

Giang Minh Phàm chỉ cảm thấy thái dương của mình đang giật lên từng hồi.

Y định đưa tay đỡ Trần Hồng Mai dậy, nhưng khi khóe mắt y thoáng nhìn ra sân thì lại thấy Địch Thiến Thiến khóc đến đỏ cả mắt, đang xách ba lô bước ra khỏi sân.

"Thiến Thiến!"

Giang Minh Phàm hô lên một tiếng, vội vàng đuổi theo cau mày nói: "Em định đi đâu vậy?"

Địch Thiến Thiến khóc đến mức con mắt đỏ ngầu, cô nhìn Giang Minh Phàm, trong ánh mắt toàn là thất vọng.

"Em muốn quay về."

Giọng Địch Thiến Thiến vừa nghẹn ngào lại vừa kiên quyết "Chúng ta không phù hợp, Giang Minh Phàm, anh đã làm tôi thất vọng quá nhiều rồi!"

Nói xong, cô liền xoay người xách túi, sải bước ra ngoài.

Giang Minh Phàm buồn bực đến mức súy phun ra một ngụm máu!

Đầu y đổ đầy mồ hôi, tranh thủ thời gian chạy tới chỗ cô: "Thiến Thiến! Thiến Thiến! Em hiểu lầm rồi! Cho dù muốn trở về, thì cũng phải để anh đưa em về chứ!"

Hai người một trước một sau rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Hồng Mai càng khóc dữ dội hơn!

"Nghiệp chướng a! Tôi đã làm lên tội lên tình gì chứ! Con trai tôi là sinh viên đại học! Sao có thể nhìn trúng một cô gái nông thôn chứ?

"Ô ô ô, tất cả là tại các ngươi! Các ngươi đều là mấy người vui đâu chầu đấy! Không đến đây xem náo nhiệt có phải là tốt hơn không!"

"Còn cậu nữa! Giang Châu! Không nói đỡ giúp anh họ mình thì cũng thôi đi, sao lại cứ ngáng chân người khác thế?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play