Giang Châu hai tay ôm ngực, cười ngồi xổm xuống, nhìn Đặng Thúy Hồng, chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện qua thì cho qua, hơn nữa, hiện tại tôi sống rất tốt, không cần phải ghi hận cô, thậm chí nói đúng ra tôi còn phải cảm ơn cô, nếu không, sao tôi có được cô vợ xinh đẹp như vậy?"
Giang Châu nói lời này nửa thật nửa giả.
Những chuyện Đặng Thúy Hồng đã làm, đối với Giang Châu mà nói, không khác gì một màn pháo hoa lộng lẫy bất ngờ trong cuộc đời u ám của hắn, thế cho nên cải biến nửa đời sau của mình.
Nhưng đối với Liễu Mộng Ly mà nói, đó chính là một cơn ác mộng, thế cho nên đời trước cô mới đưa ra lựa chọn thảm liệt như vậy để kết thúc sinh mạng của mình và con.
Một lát sau, Đặng Thúy Hồng nhìn Giang Châu, bỗng nhiên nhếch mép, lộ ra một nụ cười thê thảm.
"Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh?"
Đặng Thúy Hồng lạnh như băng nói: "Hôm nay anh tới, rốt cuộc tới làm gì?"
Ả vẫn nhớ Giang Minh Phàm từng dặn mình, nhất định nhất định phải luôn giữ cảnh giác cao nhất trước Giang Châu, bất cứ chuyện gì cũng không thể nói cho hắn biết.
Giang Minh Phàm sẽ không gạt mình.
Ả tin tưởng vững chắc.
Giang Châu nhìn chằm chằm ả một hồi, biết ả cực kỳ đề phòng mình.
Lập tức, hắn cười cười, cũng không giải thích thêm, mà tự mình thở dài, nói: "Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, nhưng nhà bác cả tôi lại có chuyện vui lớn."
Nhà bác cả?
Đó không phải là...
Nhà của Giang Minh Phàm?
Đầu óc của Đặng Thúy Hồng trong nháy mắt quay cuồng, ả nhịn không được ngẩng đầu, nhìn sang Giang Châu.
Rốt cuộc nhịn không được, khàn giọng, run rẩy mở miệng hỏi: "Minh Phàm đã về rồi sao? Anh ấy thế nào?"
Cá cắn câu.
Giang Châu cứ như cái gì cũng không biết, cười vô cùng thành thật.
"Tốt lắm nha! Anh họ của tôi kiếm rất nhiều tiền ở Bắc Kinh, chừng hai năm nữa sẽ tốt nghiệp, tiền đồ xán lạn!"
Giang Châu nói, nhìn chằm chằm mắt của Đặng Thúy Hồng, bỗng nhiên chuyển đề tài.
"À đúng rồi! Hôm nay anh ấy còn dẫn theo đối tượng về nữa đó, còn là con gái của thủ trưởng lớn ở Bắc Kinh nữa! Còn rất xinh đẹp nữa!"
"Bác trai bác gái đều rất thích, nói gái Bắc Kinh thật xinh đẹp, ngày hôm nay tôi còn nghe nói hình như muốn kết hôn, cũng không biết khi nào sẽ tổ chức."
Giang Châu thậm miêu tả tỉ mỉ cách Giang Minh Phàm đối xử với Địch Thiến Thiến chu đáo và thân thiết cỡ nào.
Mà giờ khắc này, Đặng Thúy Hồng vôn đang co ro ở trong góc, càng nghe con mắt lại trừng càng lớn!
Ả mím chặt đôi môi khô nứt, trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
"Anh… anh gạt người!"
Ngay giây phút này, không biết Đặng Thúy Hồng lấy sức lực từ đâu tới, bỗng mạnh mẽ vịn tường đứng lên, nhìn chòng chọc Giang Châu.
"Minh Phàm làm sao có thể tìm bạn gái? Không phải! Không phải! Làm sao anh ấy có thể đưa về?"
Đặng Thúy Hồng chỉ cảm thấy đầu ong ong ong, trái tim ả trong nháy mắt sắp nhảy ra ngoài!
Mấy ngày này, ả không biết đã bị đánh bao nhiêu lần.
Thế nhưng mỗi một lần Lý Cảnh Bình bạt tai ả, bóp lấy cổ ả buộc ả nói ra người đó là ai, Đặng Thúy Hồng chỉ thấy may mắn, khi ả viết thư không bị bắt ngay tại chỗ.
Nói ra?
Không, ả tuyệt đối không thể nói!
Lý Cảnh Bình thủ đoạn tàn nhẫn, ả thậm chí đã từng nhìn thấy ông ta giết người!
Nếu thật để Lý Cảnh Bình biết người mình luôn liên lạc là Giang Minh Phàm, ông ta nhất định sẽ không tha cho anh ấy!
Mà thứ giúp Đặng Thúy Hồng đau khổ chịu đựng tất cả, chính là năm đó khi lần đầu nhìn thấy Giang Minh Phàm, ả nhanh chóng đã trao trái tim cho y.
Hào hoa phong nhã, nho nhã lịch sự, toàn thân đều là phong độ của người trí thức.
Người có văn hóa như vậy, trông không hề giống người xuất thân từ nông thôn chút nào.
Đám chân đất, ăn no rồi nằm sao có thể so được?
Năm ấy, mình đem toàn bộ tiền tích cóp của mình cho Giang Minh Phàm, đích thân tiễn y đi lên xe lửa đến Bắc Kinh, chờ sau khi y tốt nghiệp có nhà cửa tại Bắc Kinh, sẽ cưới mình!
Đau khổ chờ đợi mỏi mòn cho tới bây giờ, chỉ vì một câu hứa suông của y.
Nhưng hôm nay, nghe Giang Châu nói Giang Minh Phàm mang theo bạn gái trở về, tin tức này đối với Đặng Thúy Hồng mà nói, không thua gì tín ngưỡng kiên cường bấy lâu này ầm ầm sụp đổ!
"Anh ấy đã đồng ý lấy tôi rồi mà, còn nói đã sớm kể chuyện này với ba mẹ ảnh, sao anh ấy có thể mang người đàn bà khác về chứ?"
Đặng Thúy Hồng Tinh mắt đỏ hoe, chóp mũi cay cay, lại cố chấp không chịu rơi nước mắt xuống tới.
"Nhất định là anh, là anh bịa chuyện! Tôi không tin đâu!"
Giang Châu thấy ả như vậy, trong ánh mắt có thêm phần thương hại.
"Có phải thật hay không, tôi nói vô dụng, tự cô đi xem mới được."
Giang Châu rất thản nhiên, chậm rãi nói: "Lúc này anh họ đang ở nhà cùng Địch Thiến Thiến, cô trở về, tự mình nhìn, không phải sẽ hiểu ngay sao?"
Đặng Thúy Hồng dựa vào tường, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, ôm chặt đầu gối, lại im lặng không thèm nói gì.
Giang Châu biết nói tới đây cũng đã đủ rồi.
Chôn hạt giống, tưới nước, nhất định sẽ nẩy mầm.
Hắn không cần phải gấp.
Giang Châu xoay người ly khai, lại đụng một cái cà mèn, nói: "Ăn no chỉ có có sức lực, vì đàn ông phụ lòng trả giá nhiều như vậy, đáng giá không?"
Sau khi nói xong, hắn khóa cửa lại, nhanh chóng rời đi.
Cửa bị đóng lại, tia sáng lần nữa bị cắt đứt ở bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại có đen kịt một màu cùng tiếng hít thở nghẹn ngào lại đè nén.
Đặng Thúy Hồng rốt cục nhịn không được, chôn đầu ở trong đầu gối, nức nở khóc ra tiếng.
Lòng dạ đàn bà luôn tỉ mỉ.
Trên thực tế, từ sau khi đi Bắc Kinh, Giang Minh Phàm dần dần xuất hiện khác thường.
Y bắt đầu dần dần không thích trả lời thư của mình, thậm chí có thì cũng chỉ trả lời cho có lệ.
Sau khi trở về, nhìn thấy mình cũng không hề nhiệt tình như xưa, thỉnh thoảng thờ ơ cũng khiến Đặng Thúy Hồng thầm hiểu, có lẽ anh ấy chán mình.
Thế nhưng.
Ả vẫn thận trọng duy trì quan hệ của hai người.
Luôn ghi nhớ thiếu niên từng ôm mình đọc thơ ở trong thôn, nhớ vành tai anh chạm vào tóc mai của mình cùng những lời tâm tình ngọt ngào.
Nước của mắt Đặng Thúy Hồng càng lúc càng chảy ra dữ dội.
Bây giờ mộng đẹp vỡ nát, trào dâng trong huyết quản của ả phần nhiều là không cam lòng cùng phẫn nộ.
Vì sao!
Vì sao anh vất bỏ mình?
Ả không cam lòng!
Đặng Thúy Hồng từ trước đến đây luôn có tính khí muốn làm theo ý mình, ả chỉ do dự về mặt tình cảm.
Bây giờ, ả hít sâu một hơi, giùng giằng đứng lên, ánh mắt rơi vào trên cà mèn, mấp máy môi, ả rốt cuộc đi tới, bưng lên cà mèn đựng cơm, ăn từng miếng từng miếng.
Sau khi ăn xong, ả lại gọi Dương Hiểu Vĩ, nói mình nghĩ thông, muốn gặp Lý Cảnh Bình.
Khi Lý Cảnh Bình tới, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Ông ta thật sự thích người đàn bà này.
Nói chuyện ngọt ngào, thông minh, nhất là sức quyến rũ khi mặc sườn xám, khiến ông ta không thể rời bỏ.
Chỉ tiếc trong lòng có người khác, điểm ấy ông ta không thể chịu được.
"Thế nào? Nghĩ thông rồi?"
Lý Cảnh Bình nhìn chằm chằm Đặng Thúy Hồng, ra lệnh mở đèn.
Liền nhìn thấy Đặng Thúy Hồng mặc sườn xám, đứng ở trong góc nhỏ, mái tóc được chải kỹ có chủ đích, lộ ra khuôn mặt hơi sưng đỏ, nhìn mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT