"Cũng không phiền phức lắm, hơn nữa số tiền tiết kiệm được cũng đủ cho sinh hoạt phí trong một tháng của sinh viên, ngài nghĩ xem có phải hay không?"

Chu Phái Nguyên nghe vậy liền sững sờ.

Vốn ông cũng là sinh viên chuyên ngành Vật lý, ngay khi nghe tin giảm giá đến tận 30%, ông gần như đã tính ngay được số tiền hoàn lại cho mỗi sinh viên.

Ba mươi hai tệ và bảy hào, tương đương với một tháng lương của người lao động bình thường, đó cũng là hai tháng tiền sinh hoạt của nhiều sinh viên!

"Chuyện cậu nói đúng là chuyện tốt, là chuyện tốt!"

Chu Phái Nguyên xoa xoa đôi bàn tay vào nhau, vẻ mặt có chút xúc động.

Lý Minh Quý nhìn Giang Châu, mỉm cười, giơ ngón tay cái lên với hắn.

"Ai nha, Giang Châu, cậu thực sự đã làm một điều tuyệt vời cho học sinh của chúng ta đấy!"

Lý Minh Quý nói.

Ở thời đại này này, có rất nhiều học sinh đi học đều là con nhà nghèo được nhà trường trợ cấp, những học sinh đó không chỉ phải thắt lưng buộc bụng để tự trang trải cuộc sống mà thậm chí còn phải gửi tiền về cho gia đình.

Cuộc sống thực sự là nghèo khó và vất vả.

Giang Châu nhìn Lý Minh Quý cười nói: "Thầy Lý, không biết rằng lô máy tính kia đã được phân phát chưa? Nếu đã phân phối rồi thì sẽ phải thu hồi từng cái một. Nếu chưa được phân phát thì ngày mai vãn bối sẽ đưa người đến lấy máy tính, sau khi đăng ký xong thì sẽ trả lại cho thầy. "

Hoàng Triều Quang nghe vậy liền cười lớn.

"Cậu tới đây thì quả là đúng lúc đấy. Tôi vừa cầm một lô máy tính trở về, định ngày mai cho hội sinh viên phân phát cho mọi người."

Ông nói thêm: "Thế này đi, ngày mai cậu trực tiếp đến nhà thi đấu của trường đại học Bắc Kinh, máy tính đều được cất ở chỗ đấy, sáng hôm ấy tôi sẽ kêu mọi người thu hồi lại máy tính đã được phát, cậu thấy sao?"

Giang Châu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Vậy thì làm phiền thầy Hoàng rồi!"

Chu Phái Nguyên nhìn Giang Châu, thở dài rồi vươn tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay của hắn.

"Haizz, việc này nên cảm ơn cậu mới đúng!"

Chu Phái Nguyên nói: "Giang tiểu hữu, tôi đại biểu toàn thể tất cả sinh viên để cảm tạ cậu!"

………

Khi về đến nhà thì sắc trời đã tối

Mấy ngày gần đây, hắn vẫn luôn bận rộn với việc về nhà máy động cơ, còn tâm trí thì lại lo lắng về cửa hàng điện ở Bắc Kinh.

Bây giờ trở lại, quả nhiên điều tra ra vấn đề, mặc dù đã giải quyết xong, nhưng cũng tổn hao nhiều tâm lực.

Mở cửa, thì thấy chị dâu Diêu Quyên đang nấu ăn trong sân, Liễu Mộng Ly đang chơi đùa cùng Đoàn Đoàn Viên Viên còn Giang Hạo Minh thì làm bài tập.

Một tia sáng màu đỏ cam lộ ra từ đường chân trời hòa vào làn khói bay lên từ tứ hợp viện.

Cây táo tàu mọc dựa vào bức tường trong sân đã nảy mầm, trong không có lơ lửng mùi thơm của thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của Đoàn Đoàn Viên Viên ghé vào trên ghế đẩu, nhìn Liễu Mộng Ly một cách đáng thương.

"Mụ mụ, không làm được, con không làm được."

Tiểu bảo bối nói rồi giơ ngón tay lên rồi nghiêm túc khua khua bàn tay nhỏ: "Một cộng ba bằng năm nha!"

Liễu Mộng Ly nghe vậy lập tức sững sờ, cô chưa kịp lên tiếng thì Viên Viên đã ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên rồi lắc đầu cực kỳ nghiêm túc.

"Chị chị, chị tính sai rồi, nhìn này!"

Tiểu bảo bối trông xinh xắn như phấn điêu ngọc trác giơ ngón tay lên, sau đó bắt đầu đếm từng ngón một.

"Một, hai, ba..."

Sau khi đếm đi đếm lại một hồi, tiểu bảo bối liền giơ bàn tay nhỏ của mình lên, ánh mắt lóe ra tinh quang nhìn Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn, nói: "Mụ mụ, chị chị, nhìn xem! Một cộng ba bằng sáu nha!"

Liễu Mộng Ly: "..."

Cô có chút dở khóc dở cười.

Hạ Chiêu Thiến không thể ngồi yên được nữa, bà đi tới, nhẹ giọng nói với Liễu Mộng Ly: "Con nha, từ nhỏ đã không có kiên nhẫn,. Dạy con trẻ sao có thể vội vàng được? Để mẹ tới."

Liễu Mộng Ly nghe vậy liền mừng như là được đại xá.

Cô lập tức đứng dậy, lặng lẽ đi về phía cửa ra vào.

Haizz.

Nuôi dạy con cái không phải là một việc dễ dàng.

Liễu Mộng Ly hôm nay mặc một chiếc váy hoa dài, tóc hơi buông xõa được cài lại bằng trâm, làn da trắng ngần, thanh tú và quyến rũ.

Hơn một năm trở lại đây, cô đã trông xinh đẹp hơn trước rất nhiều.

Vốn dĩ đã xinh đẹp từ nhỏ, một năm qua lại được tẩm bổ không ít thế nên giờ đã trổ mã đến kinh tâm động phách.

Lưu Mạnh Lệ đi tới cửa, vừa định hít thở một chút thì đột nhiên lại thấy cổ tay bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó bị dùng lực kéo tới khiến cô nhào vào lòng người đó.

"A…!"

Tiếng hét chói tai đang chuẩn bị được lên, nhưng ngay lập tức đã bị hơi thở quen thuộc chặn lại.

"Là anh."

Đó là Giang Châu, giờ hắn đang nhẹ nhàng lấy tay che miệng cô.

Hắn cảm thấy toàn thân nặng nề cùng kiệt sức, thế nên liền ôm cả người Liễu Mộng Ly vào lòng, dựa vào tường, tựa nhẹ cái cằm lên trán cô.

"Vợ à, anh về rồi."

Liễu Mộng Ly cũng biết Giang Châu đã trở về từ trước, trước đó khi Giang Minh trở về, anh đã kể lại việc này cho cô nghe một lượt.

Sắc mặt Giang Minh hiển nhiên là không được tốt cho lắm, thế nên cô đã đoán chắc rằng đã xảy ra chuyện gì đó, trái tim cô cứ thế mà treo lơ lửng trên cao từ chiều tới giờ.

Lúc này khi Giang Châu ôm lấy cô, cô mới hoàn hồn trở lại, cũng có chút đau lòng ôm lấy hắn.

"Mệt thì nghỉ ngơi một hồi."

Liễu Mộng Ly nói khẽ, cô dựa hẳn vào trong vòng tay của Giang Châu, nhẹ nhàng nói: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, em và Đoàn Đoàn Viên Viên vẫn sẽ luôn ở bên anh."

"Ừm.."

Giang Châu hồi đáp.

Hai người ôm nhau trong bóng tối, nhiệt độ trên người trộn lẫn vào nhau.

Liễu Mộng Ly sau khi suy nghĩ một chút, liền chuẩn bị ngẩng đầu lên bảo Giang Châu đi ăn cơm, nhưng không ngờ tới là khi vừa ngẩng đầu lên thì Giang Châu đã hôn lên môi cô.

Cả hai đã cách xa nhau một khoảng thời gian, khát vọng và ham muốn không chút giấu giếm của hắn đều được chuyển tải qua sự quấn quít giữa môi và răng.

Răng của hắn có chút sắc nhọn.

Nên khi khẽ nhấm nháp môi của Liễu Mộng Ly lại khiến cả người cô vô thức run lên.

"Giang, Giang Châu..."

Cô khó khăn ngẩng đầu lên, cố gắng tránh đi nụ hôn của Giang Châu, hơi thở cũng theo đó mà nhẹ đi.

"Sân, chị dâu và anh cả đều trong sân..."

Giọng nói của Liễu Mộng Ly có chút run run.

Giọng nói này của cô như là đang ngâm vào trong nước, nhẹ nhàng rơi vào tai Giang Châu, khiến ánh mắt hắn càng chìm sâu hơn vào cô.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn lướt qua mà thôi, nhưng giọng nói này của Liễu Mộng Ly đã khiến hắn quyết định đi càng sâu hơn.

"Không sao đâu."

Giang Châu cười khẽ, yết hầu bắt đầu trượt lên trượt xuống, nhìn cô chằm chằm một hồi rồi lại hôn tiếp.

"Hôn thêm một chút nữa thôi."

Hắn nói xong thì lại hôn lên môi cô.

Hắn dần dần công thành đoạt đất, vươn tay nhẹ nhàng giữ gáy của cô lại rồi bắt đầu hôn, dưới bóng đêm mịt mờ, hai người dựa chặt vào vách tường hôn nhau.

Thật lâu sau, bên trong tứ hợp viện dường như truyền đến tiếng hô của Đoàn Đoàn Viên Viên.

Sau khi hai tiểu bảo bối làm xong bài tập thì Diêu Quyên cũng đã làm cơm xong, cơ mà sau khi nhìn quan một hồi lại không thấy Liễu Mộng Ly đâu.

Hai đứa nhỏ vội vàng chạy đi tìm khắp nơi.

Việc này cũng đánh động hai người đang ôm nhau kia.

"Đứa nhỏ đến rồi, nhanh buông."

Trong màn đêm, cô thở hổn hển duỗi tay đẩy Giang Châu ra, lúc này cô mới phát hiện ra tóc mình đã tán loạn, ngay cả trâm cài tóc tóc cũng rơi xuống đất.

Lần này Giang Châu cũng không ép buộc nữa, hắn cười cười hôn lên trán cô, sau đó cúi người xuống nhặt chiếc trâm cài tóc rồi đưa cho cô.

"Được rồi, cơm nước xong xuôi có sức lực rồi thì tối nay anh sẽ tính lãi."

Hắn cười nói.

Liễu Mộng Ly: "???"

~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play