Những ngày kế tiếp, đối với Trịnh Trung Quang mà nói, mọi thứ dường như đều trở nên sống động và tươi sáng.

Bởi vì mối quan hệ của Giang Châu, chủ nhiệm khu phố Trần Nguyên Phương qua đây, cầm một trăm đồng tệ, còn có một chút hoa quả, thăm Trịnh Trung Quang.

Bên đại học Bắc Kinh cũng cử người sang thăm ông.

Làm những người này cầm lấy tay hắn, một cái tiếp lấy một cái vỗ nhè nhẹ lấy khi, Trịnh Trung Quang dường như mọi thứ đều thích hoài.

Trong phòng bệnh, hai đứa con thay phiên chăm sóc ông, ông nhìn thấy đứa con trai năm đó chỉ cao hơn một nửa mình, này vừa cao lớn lại trưởng thành.

Mà cô con gái hồi nhỏ ông ôm ở trong tay, bây giờ cũng đã duyên dáng yêu kiều.

Ông rất vui.

Triệu Nguyệt Hương hằng ngày đều tới chăm sóc mình.

Ở trong mắt của Trịnh Trung Quang, năm tháng cứ như chưa từng có lưu lại bất kỳ dấu vết gì ở trên gương mặt của Triệu Nguyệt Hương.

Vợ ông vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu trước đây, khi đi cùng với mình thì tết tóc hai bím, khuôn mặt như quả táo đỏ, tươi ngon mọng nước lại đáng yêu.

Vào trưa ngay hôm đó.

Ánh mặt trời uể oải tràn vào từ bên ngoài phòng bệnh, khiến trong lòng Trịnh Trung Quang bỗng nhiên dâng lên một loại cảm thụ rất kỳ diệu.

"Nguyệt Hương à!"

Ông mở miệng, khẽ gọi vợ.

Triệu Nguyệt Hương đang giặt khăn chuẩn bị lau mặt cho ông, nghe Trịnh Trung Quang gọi mình, bà vội vắt khô khăn rồi chạy tới, cúi người xuống, hỏi chồng: "Ai? Anh Trung, anh làm sao vậy?"

Trịnh Trung Quang cười cười, lại thở hổn hển, ông chỉ cảm thấy khắp người đau âm ỉ.

Ông nghiêng người, liếc nhìn Trịnh Tú cùng Trịnh Hành đang gục đầu ngủ trên bàn, bỗng nhiên cảm khái nói: "Con cái đều lớn rồi... em cũng hãy nghỉ ngơi thật tốt nha, vì anh, đã khiến em khổ cả đời."

Triệu Nguyệt Hương cảm thấy trái tim mình thổn thức.

Bà lộ ra khuôn mặt tươi cười, giọng nói mềm mại nghẹn ngào, lắc đầu, nói: "Anh Trung, làm gì có chuyện đó, em đi theo anh, chưa từng hối hận."

Nước mắt của Trịnh Trung Quang mãnh liệt trào ra.

Ông cố gắng quay đầu đi, đưa tay gạt đi nước mắt, đầu óc của ông như bị kéo về rất lâu trước đây.

Ông đờ ra, như nhớ ra điều gì đó, ông lại quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Triệu Nguyệt Hương, biểu cảm bỗng nhiên lưu luyến, ông mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Nguyệt Hương à, em còn nhớ lần đầu hai ta gặp nhau hay không?"

Triệu Nguyệt Hương bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.

Bà rưng rưng lệ, gật đầu: "Nhớ, em nhớ mà."

"Em, hát cho anh nghe một khúc dân ca đi..."

"Ai... được, anh Trung, em hát cho anh, anh nghe nha."

Triệu Nguyệt Hương nghẹn ngào nói, cố thả lỏng cảm xúc, lúc này mới khe khẽ cất giọng hát.

"Lá đào trên ngọn cay cao, cảnh liễu giơ cao tận bàu trời xanh,"

"Ngồi vững vào nha, lắng nghe lời em nói..."

~~~

Làn điệu mềm mại nhỏ bé, ngữ điệu nhẹ nhàng.

Trịnh Trung Quang dường như đang trôi theo lời hát, trí óc cũng bắt đầu chậm rãi ngược dòng thời gian.

Khi ông còn trẻ, gia đình ông giàu có, bản thân cũng vóc dáng cao to đẹp trai, vốn cứ tưởng có thể sống cuộc đời giàu đến hết một đời.

Đáng tiếc, tiếng bom đạn nổ vang, khiến ông đột ngột thức dậy.

Không kêu rên một tiếng, ông lập tức tòng quân.

Chiến tranh thật là chuyện giết người, nhưng mắt mở trừng trừng nhìn chiến hữu của mình từng người ngã xuống, trái tim của ông cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Xông pha chiến đấu, giết đỏ cả mắt, ông lập vô số chiến công hiển hách.

Sau đó, ông trở về Bắc Kinh thăm người thân, gặp Triệu Nguyệt Hương.

Năm ấy tơ liễu đặc biệt nhiều, những quả bóng nhung nhỏ màu trắng bay phấp phới trên bầu trời ngay khi gió thổi qua.

Ông cầm súng xuống ngựa, xuống sông rửa bàn đạp, liền nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác nhỏ màu xanh, đưa lưng về mình, tóc tết hai bím, đang dùng chày gỗ giặt quần áo.

Trong miệng ngâm nga khúc dân ca.

Lại gần lắng nghe, là khúc dân ca Bắc Kinh.

"Nước sông trong lại sạch, một đi không trở lại trình,"

"Thất hồn lạc phách mê mẩn lại trừng trừng."

"Tình nhân ngã xuống sông bởi vì ta, không khỏi hai mắt đẫm lệ..."

Rõ ràng là khúc hát bi thương, lại được cô gái này hát rất vui vẻ, hạnh phúc.

Ông cảm thấy hứng thú, nghe trong chốc lát, thấy cô gái giặt quần áo đã hát xong, cầm quần áo cất vào trong thùng gỗ đứng dậy định đi.

Ông lập tức nhịn không được, lên tiếng gọi: "Cô gái ơi, em tên là gì?"

Cô gái nhỏ quay đầu lại, nở một nụ cười chân thành nhưng ngượng ngùng với ông.

Ánh mặt trời tràn ngập ánh sáng, rơi trên khuôn mặt ngây thơ non nớt của cô gái, trông xinh đẹp lại tươi sáng, ngay cả sợi lông tơ cũng có thể nhìn thấy.

Một đôi mắt hạnh nhân, cứ như có thể nói chuyện.

Khiến cho trái tim của Trịnh Trung Quang hơi lỡ nhịp, không thể dời mắt nổi.

"Em tên Triệu Nguyệt Hương."

Giọng nói trong trẻo, êm tai như chuông bạc.

Tơ liễu quay vòng vòng, rơi vào cuối sợi tóc của nàng trên, cũng rơi vào trái tim của ông.

Lúc ấy Trịnh Trung Quang không biết, thì ra một câu thuận miệng này, lại khiến cô gái nhỏ ấy lỡ dở cả đời.

Tiếng hát của Triệu Nguyệt Hương càng ngày càng xa.

Trịnh Trung Quang giờ chỉ có thể nghe thấy tiếng ngâm nga nhỏ nhẹ.

Ngoài cửa sổ đang nắng ấm rực rỡ, giống như ngày hôm ấy, ánh nắng rơi trên mặt đất, khiến cho cả phòng bệnh vừa ấm lại nóng.

Ông nhìn lên trần nhà, tâm trí giống như là đèn kéo quân, rất nhiều thứ trước đây đều đã lãng quên, bây giờ đều bắt đầu hiện ra.

Cha mẹ sắp không còn nhớ rõ, người hầu trước kia trong nhà mình.

Còn có vài chuyện tiểu tiết như lông gà vỏ tỏi.

Thật tốt.

Thật tốt nha...

Tiếng càng ngâm nga bên tai ngày càng xa.

Trịnh Trung Quang nghĩ, cả đời ông, anh dũng giết địch, vì nước phân ưu, làm một người đàn ông, ông không hối hận.

Đáng tiếc, làm chồng, làm người, hắn phụ vợ con, hổ thẹn với cha mẹ.

Khiến ông ray rớt hơn nửa đời người.

Chỉ vậy thôi, chỉ vậy mà thôi.

Làm gì có ai thập toàn thập mỹ đâu?

Bộ ngực ông cố trút thêm một hơi thở rồi cũng buông xuống.

Cánh tay đang được vợ nắm lấy, ấm áp lại khô ráo.

Ông nghe Triệu Nguyệt Hương dường như đang khóc, Trịnh Hành cùng Trịnh Tú đã chạy tới, dường như đang lớn tiếng hét cái gì đó.

Những âm thanh này lại cứ như càng ngày càng cách xa mình, rồi không nghe được nữa.

Rốt cục, ý thức dâng trào mãnh liệt bị bóng tối nuốt chửng.

Ánh sáng trong đôi mắt của Trịnh Trung Quang dần mờ đi, cuối cùng nhắm hai mắt lại.

Cả cuộc đời, ông đã cực kỳ mệt mỏi.

Hiện tại, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

~~~

Trong phòng bệnh, truyền đến tiếng khóc đau đớn của Triệu Nguyệt Hương, Trịnh Hành nén đau buồn đi tới, vươn tay nhè nhẹ vỗ ở trên vai của Triệu Nguyệt Hương.

"Mẹ, ba đã mệt mỏi cả đời, rốt cục có thể nghỉ ngơi, mẹ... mẹ đừng đau khổ."

Trịnh Hành an ủi Triệu Nguyệt Hương, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ngay sau đó bản thân cũng rốt cuộc không khống chế được khóc lớn.

Gã ngoài ba mươi, trong hơn ba mươi năm này, gã vẫn luôn sống dựa vào Trịnh Trung Quang.

Sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định muốn đi học, vì vậy vô liêm sỉ tiếp tục đòi tiền Trịnh Trung Quang.

Gã cứ tưởng cha mình của cải dư dả, quân công trác việt, nhất định sống rất tốt tại đại lục, thế nhưng lúc này tới đây, nhìn thấy trong nhà chỉ có bốn bức tường, gã cuối cùng mới hiểu, thì ra mấy năm nay, Trịnh Trung Quang vẫn luôn đang ăn tiêu tằn tiện qua ngày.

Đem mọi thứ tốt nhất đều gửi cho gã.

Bây giờ ngoài ba mươi, gã mới thấu hiểu nỗi khổ của cha mẹ, nhưng đã trễ rồi trễ rồi.

Trịnh Hành khóc nấc lên không thể kiềm chế, quỳ gối trước giường, rốt cuộc nói không được câu an ủi mẹ mình.

Còn về Trịnh Tú, cô sững sờ trong chốc lát, sau đó vội chạy ra ngoài gọi bác sỹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play