Đau quá đi.

Năm đó mình ra chiến trường, người trúng mấy viên đạn, không có thuốc tê, trực tiếp nung đỏ dao găm khử trùng, xẻ thịt lấy ra đầu đạn.

Lúc ấy ông vẫn có thể cắn răng chịu đựng, không kêu la tiếng nào.

Nhưng cái thứ ung thư này, sao lại đau như thế?

Trịnh Trung Quang có quá nhiều không cam lòng, ông há hốc mồm, vốn định kêu Giang Châu cho mình uống thuốc giảm đau, thế nhưng không bao lâu ông đã đau đến mức mất đi ý thức.

~~~

Lúc tỉnh lại lần nữa, đã nằm trong bệnh viện.

Cách cửa sổ, có thể thấy bên ngoài trời đã tối đen như mực.

Trịnh Trung Quang nằm trên giường bệnh, ý thức mơ hồ, ông thấy Giang Châu, muốn nói điều gì đó, chỉ thấy hắn xua tay.

Ở cạnh bên, Diệp Mẫn Kiệt mắt đỏ hoa, đang nói chuyện với Giang Châu.

"Chú mắc bệnh này đã có một thời gian rồi."

Diệp Mẫn Kiệt nghẹn ngào nói: "Vừa rồi bác sỹ nói, khối u phát triển quá nhanh, không còn được mấy ngày nữa, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng."

Giang Châu nghẹn ngào không nói được lời nào.

Hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Cứ như bất ngờ bị người ta đánh mạnh vào gáy.

"Anh đi ra ngoài một lúc."

Giang Châu liếc nhìn Trịnh Trung Quang, hướng về phía ông lộ ra một khuôn mặt tươi cười: "Ông ơi, không sao đâu, cứ dưỡng bệnh cho khoẻ, cháu sẽ trở lại ngay."

Giang Châu chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng bệnh ngột ngạt đến đáng sợ.

Hắn không thể tiếp tục nán lại nữa, đi ra cửa, liếc mắt liền nhìn thấy đám người Giang Minh ngồi trên băng ghế dài ở bên ngoài.

Ai nấy đều có nét mặt căng thẳng, nhìn thấy mình đi ra, Giang Minh lập tức đứng lên.

"Tỉnh chưa?"

Giang Châu gật đầu, lại thấy Giang Hạo Minh đang cúi đầu làm bài tập trên ghế, nói: "Anh à, anh dẫn chị dâu cùng Hạo Minh còn cả Mộng Ly đều trở về đi, chỗ này có em và Mẫn Kiệt trông coi là được."

Giang Minh còn muốn nói thêm gì nữa, lại theo ánh mắt của Giang Châu nhìn thấy Hạo Minh đang chăm chú làm bài tập, lập tức gật đầu, không nói gì nữa.

"Ngày mai anh tới đưa cơm cho ngươi, có chuyện gì đừng giấu giếm, nghe không?"

Giang Minh không phải người ngu.

Tới nơi này mấy ngày, anh liền nhìn ra Giang Châu đối xử với Trịnh Trung Quang như người thân.

Ông chú này rất tốt, đặc biệt rất thương con nít.

Giang Minh nói xong, chào hỏi mấy người đứng dậy, mang theo bọn họ trở về tứ hợp viện.

Giang Châu có chút rối trí, suy nghĩ một chút, đi vào phòng làm việc của bác sỹ.

Bác sỹ nhìn thấy là Giang Châu, lập tức hiểu mục đích hắn tới.

Bác sỹ nói: "Là tới hỏi bệnh tình sao?"

Giang Châu gật đầu, bình tĩnh nhìn bác sỹ, một lát sau mới khó dọc mở miệng: "Một tia hi vọng cũng không có sao?"

Tuy biết rất rõ kết quả, những hắn vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.

Đúng vậy.

Đây chính là ung thư.

Ngay cả khi dòng thời gian lùi lại vài thập kỷ, giới y học vẫn chưa có cách chữa khỏi.

Chớ nói chi là vào thời kỳ đầu của thập niên tám mươi.

Bác sỹ lộ vẻ tiếc nuối, lắc đầu: "Trước đây ông ấy đến khám bệnh này, tôi nói tây y xem như trị không nổi rồi, ông ấy nói để về thử trung y."

"Đáng tiếc chắc uống phải thuốc dổm, nếu không, còn có thể sống lâu một hai tháng."

Thứ như tế bào ung thư, ai cũng không nói chắc được.

Bác sỹ nói xong, lại là một khoảng lặng kéo dài.

Giang Châu chỉ cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Hắn gật đầu, nói cám ơn, xoay người rời khỏi bệnh viện.

Suốt hai ngày ở bệnh viện, Trịnh Trung Quang vẫn luôn ở trong trạng thái nửa hôn mê.

Thẳng đến ba ngày sau, cuối cùng mới tỉnh táo lại, tinh thần cũng cũng khá hơn nhiều.

Giang Châu đang lau người cho ông, Trịnh Trung Quang mở mắt ra, nhìn mình, trên gương mặt xanh xao nỗ lực nặn ra một nụ cười.

"Giang… Giang Châu đó à..."

Giang Châu sửng sốt, vội buông khăn mặt xuống, nói: "Ông ơi, ông tỉnh rồi à?"

"Có đói bụng không? Ông có muốn ăn chút gì không?"

Trịnh Trung Quang chỉ lắc đầu.

Ông rất hiếm khi tỉnh táo, chậm chậm, dùng chút sức lực còn sót lại, đưa tay sờ vào miệng túi của mình.

Giang Châu biết ông đang tìm cái gì, vội kéo ra tủ đầu giường, đem một tấm hình ra.

Là một tấm hình gia đình đen trắng.

Trong hốc mắt hõm sâu của Trịnh Trung Quang, dòng lệ nóng trào dâng.

"Đáng… đáng tiếc quá..."

Ông nghẹn ngào nói: "Đến chết cũng không được gặp một lần."

Giang Châu đưa tay vỗ vỗ trên mu bàn tay của ông, nói: "Ông à, sao lại không gặp chứ?"

Hắn tươi cười nói với ông, nhưng khoe mắt đã hoen đỏ.

"Cháu luôn chờ ông tỉnh lại, nói địa chỉ cho cháu biết, cháu giúp ông đưa bọn họ về đây!"

Giang Châu biết, biết trước mắt có rất nhiều việc phải làm nếu giúp ông.

Nếu như là đời trước, hắn tuyệt đối sẽ không dính vào, chớ đừng nhắc tới giúp một kẻ hấp hối sắp chết đi tìm người thân.

Thế nhưng đời này, Giang Châu hiểu, có một số việc nếu như không làm, hắn sẽ hối hận cả đời.

Tiền có thể kiếm, nhưng người một khi mất, sẽ thực sự không còn nữa.

Ngay giây phút này, trong đôi mắt vốn u ám của Trịnh Trung Quang, đột nhiên bừng lên tia sáng le lói.

"Giang… Giang Châu."

Ông vươn bàn tay khô gầy, dùng sức siết chặc tay của Giang Châu, giọng nói khàn khàn lại kích động: "Cám ơn cháu, cám ơn cháu..."

Giang Châu cảm thấy chóp mũi chua xót, hắn vỗ vỗ mu bàn tay của ông, mọi thứ đều không cần nói.

Ban đêm hôm ấy, Giang Châu liền dặn dò Diệp Mẫn Kiệt chăm sóc Trịnh Trung Quang thật tốt, sau đó bước lên xe lửa đi suốt đêm đến Hồng Kông.

Tin tức tốt là Giang Châu đã nhờ bên bệnh viện, dù là loại thuốc đắt tiền cỡ nào cũng hãy cho ông uống để cầm cự một thời gian, bệnh viện cũng đưa ra cam đoan, vẫn có thể để ông sống thêm một tháng.

Hai ngày sau, Giang Châu đến Dương Thành, bởi vì vì thời gian gấp gáp, hắn chưa kịp kiếm giấy thông hành.

Nhưng may mắn thay Hồng Kông vào thời điểm này không quá nghiêm ngặt, hơn nữa có Trần Mã Long hỗ trợ, sau một ngày, Giang Châu đã tới được Hồng Kông.

Sau khi xuống phà nhỏ, dạ dày của Giang Châu quay cuồng, hắn ngồi bên bờ nghỉ ngơi một lúc lâu mới ổn định lại.

Đến được Hồng Kông thì cũng đã 8 giờ tối.

So với đại lục phát triển không ít thì Hồng Kông chính là mảnh đất phồn vinh náo nhiệt.

Giang Châu theo dòng người đi ra bến tàu, liếc mắt liền nhìn thấy cảnh nhà nhà đều bật đèn sáng trưng ở cạnh bờ biển.

Cực kỳ ồn ào náo nhiệt.

Giương mắt nhìn lên, tất cả đều là nhà cao tầng, sòng bạc, gái đẹp, thậm chí còn đủ loại thế lực xã hội đen hoạt động trong khu vực này.

Thành phố Hồng Kông trong những năm 1980 là thời kỳ thịnh vượng nhất, đồng thời cũng là thời điểm mà các nền văn hóa khác nhau phát triển một cách tàn bạo nhất.

Nói chính xác hơn, đây đơn giản là một thiên đường khác với đại lục.

Giang Châu dù trọng sinh một đời, cũng kích động bởi cảnh tượng trước mắt.

Trong ngực của hắn, bỗng trào dâng những cảm xúc phức tạp.

Giang Châu biết rõ, sau này khi việc kinh doanh của mình phát triển mạnh, nhất định sẽ tới nơi này.

Thế nhưng, hắn cũng biết rõ, nơi đây chính là thiên đường cùng địa ngục cùng tồn tại, trước khi đến đây, hắn nhất định phải tích súc đầy đủ lực lượng.

Có thể có một ngày, hắn sẽ đủ năng lực thay đổi sự phát triển của toàn bộ Hồng Kông.

Nhưng những thứ này cứ để nói sau đi.

Giang Châu nhìn thoáng qua địa chỉ, Cửu Long thành trại toà nhà số 3 nhà số 27.

Giang Châu đã nghe nói về nơi này trong những năm đầu.

Khu ổ chuột nổi tiếng nhất những năm 1980.

Một số người nhập cư trái phép từ đại lục và Việt Nam, không có thân phận hợp pháp, chỉ có thể chen chúc ở chỗ này.

Tốt xấu lẫn lộn, vô cùng phức tạp.

~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play