Diệp Mẫn Kiệt tự hiểu rõ, vì vậy trong khoảng thời gian này gã gửi tiền về nhà mỗi tuần.

Bên chị ba cũng không nói gì nữa.

Gã nghĩ.

Kiếm tiền không phải vì cho người nhà cuộc sống tốt hơn sao?

Nghĩ như vậy, Diệp Mẫn Kiệt bước nhanh hơn, chỉ là lúc này đây, mới đi được hai bước, đột nhiên có hai người đột nhiên xuất hiện từ trong góc hẻm.

"Diệp Mẫn Kiệt?"

Người đàn ông dẫn đầu có một vết sẹo dài trên mặt, nếu như Giang Châu ở chỗ này, tất nhiên có thể nhìn ra, hai người này, không phải ai khác, chính là hai anh em Tô Lực cùng Tô Cường.

Diệp Mẫn Kiệt sửng sốt.

Gã cảnh giác quan sát kẻ trước mặt nhìn cái là biết không phải là hạng người tốt lành gì, lập tức theo bản năng lui về sau một bước.

"Hai anh là ai? Tìm tôi làm gì? Tôi không biết hai anh!"

Tô Lực liếm liếm răng, lộ cười nói.

"Đồng chí, cậu nói lời này không đúng rồi, cậu không biết chúng tôi, nhưng chúng tôi quen biết cậu!"

Tô Lực nói xong, Tô Cường móc ra từ trong túi một tờ giấy, mở ra, cực kỳ nghiêm túc nhìn hai lần.

"Hơn một tuần lễ trước, cậu ở trong hẻm cụt Vĩ Ba, mượn Vương Tứ Hải 3,000 tệ, có đúng không?"

"Tiền lợi 7 hào, không quên chứ!?"

Diệp Mẫn Kiệt trợn to mắt, đột nhiên hiểu được là chuyện gì.

"Đúng, đúng thì thế nào?"

Gã có chút bối rối, nói: "Nhưng mới có vài ngày thôi mà? Rõ ràng đã thoả thuận ít nhất có thể kéo dài thời gian nửa tháng!"

Tô Lực tiện tay lấy ra từ trong túi một con dao găm, xoay xoay ở trong tay, thản nhiên nói: "Ông chủ Vương Tứ Hải là người nói lời giữ lời, cậu yên tâm đi, nói nửa tháng chính là nửa tháng."

"Chỉ là ông ấy kêu tôi tới báo với cậu một tiếng, kêu cậu sớm chuẩn bị, đừng đến khi đó phải thành ra khó coi."

Thật ra vào thời đại này, cho vay nặng lãi nơi nào cũng có.

Mà mảnh đất Bắc Kinh càng khỏi nói.

Vương Tứ Hải trong hẻm cụt Vĩ Ba, chính là trùm băng đảng trong lĩnh vực này.

Chỉ cần hỏi thăm một chút là biết được ngay, Diệp Mẫn Kiệt trước đây cũng hỏi người mới tìm được y.

Thấy Diệp Mẫn Kiệt lịch sự, lại có nghề nghiệp đàng hoàng, y mới cho gã mượn 3,000 tệ.

Mà Vương Tứ Hải có cách đòi nợ của riêng mình.

Nếu như là nhân viên chính phủ, vậy không phải dục, dù sao chức vị còn đó, có thể trốn đi đâu được?

Mà như là loại ăn làm công cơm như Diệp Mẫn Kiệt, thì sẽ dục tiền từ trước một tuần lễ.

Dục sớm mới nhớ, lo sớm xoay tiền trả nợ.

Mà hai anh em Tô Cường Tô Lực chính là do y thuê tới.

Hai người ra tay tàn độc, đánh nhau rất liều mạng, đã nổi tiếng ở phố Tây Đơn này.

Sau lưng Diệp Mẫn Kiệt chảy đầy mồ hôi lạnh.

Gã nhìn thấy anh sáng lạnh lẽo từ lưỡi dao găm, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Anh bảo hắn cứ yên tâm!"

Gã lảng tránh, nhìn sang chỗ khác, căng thẳng nói: "Tiền này, tôi nhất định sẽ trả! Tuyệt đối sẽ không quá hạn!"

Tô Cường Tô Lực thấy gã sợ đến mức mặt tái mét, lập tức biết đã có hiệu quả.

"Vậy được! Đồng chí Diệp là người biết điều, đến khi cả gốc lẫn lãi, một xu cũng không thể thiếu!"

Tô Lực kéo dài ngữ điệu, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.

"Nếu không, đứt tay hay là đứt chân, vẫn là do cậu tự lựa chọn!"

Sau khi nói xong thì có người từ trong hẻm bước ra.

Hai anh em lại tươi cười giả tạo, khi đi ngang qua Diệp Mẫn Kiệt, còn đưa tay vỗ vỗ lên bả vai của gã.

Diệp Mẫn Kiệt toàn thân mềm nhũn, suýt chút nữa co quắp trên mặt đất.

Sau khi hai gã đòi nợ thuê đi, gã phải mất thời gian rất lâu mới tỉnh hồn lại.

Trên thực tế, gã cũng không phải mù quáng vay tiền.

Dựa theo ý nghĩ của gã, biện pháp tốt nhất chính là nhờ chú Trịnh cho mình tiền, 3,000 tệ nhất định có thể trả hết.

Còn nếu như chỗ chú Trịnh không có tin tức, gã sẽ hỏi mượn Giang Châu, chỉ là thiếu một cái nhân tình, cố gắng chịu đựng thêm thời gian mà thôi.

Nghĩ sao cũng có đường lui, vì vậy Diệp Mẫn Kiệt có chút chủ quan, mấy ngày nay cũng không để ở trong lòng.

Bây giờ bị Tô Cường Tô Lực đe dọa.

Gã lập tức cảnh giác.

Đúng rồi.

Chuyện xử lý càng sớm càng tốt, tiền này chỉ có sớm lấy vào tay mới yên tâm.

Mà lần trước Giang Châu đưa tiền cho Trịnh Trung Quang khi, đã bị Diệp Mẫn Kiệt nhìn thấy.

Gã nghĩ, bây giờ cũng xem như có thể vẹn cả đôi đường rồi.

Gã không cần hỏi mượn Giang Châu, chỉ cần hỏi mượn Trịnh Trung Quang là được.

Cứ nói chính mình mượn.

Những 250,000 tệ lận đó!

Không đến mức cho mượn mình mượn ba, bốn ngàn tệ cũng khó chứ!

Trong đầu đã có dự định, Diệp Mẫn Kiệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

Gã đi nhanh về phía tứ hợp viện, đẩy cửa liền nhìn thấy Diêu Quyên đã làm xong cơm nước, để lên bàn.

Nghe tiếng mở cửa, Diêu Quyên ngẩng đầu nhìn lên, là Diệp Mẫn Kiệt, lập tức cười chào hỏi.

"Thông tín viên Diệp? Về rồi thì ăn cơm luôn! Chị vừa nấu cơm xong đó!"

Diêu Quyên cười nói: "Hôm nay chị làm món thịt bò xào vàng của Phí Thành chúng ta, mau tới nếm thử!"

Đối với Diệp Mẫn Kiệt, cả gia đình Giang Châu luôn rất quan tâm.

Luôn nhớ gã cùng bọn họ tới từ Phí Thành, mà lúc đầu vạch trần Trần Đông Nhĩ, gã cũng đã góp một phần sức lực.

Diệp Mẫn Kiệt gật đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, đi tìm cái ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn quanh sân, lại phát hiện không có ai cả.

"Chú của em đâu ạ?"

Diệp Mẫn Kiệt hỏi.

Diêu Quyên còn một món canh chưa chín, nghe Diệp Mẫn Kiệt nói vậy, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ông Trịnh ngày mai muốn cùng Tiểu Châu đi Hồng Kông, lúc này chắc đang dọn đồ!! Trong phòng đó!"

Đi Hồng Kông?

Ba chữ này vừa vang lên, lập tức khiến cho Diệp Mẫn Kiệt sửng sốt.

Đầu gã hơi ong ong, một lát sau mới nghe thấy mình hỏi một câu: "Chú ấy... đi Hồng Kông làm gì vậy?"

"Tiểu Châu giúp ông ấy chạy quan hệ, nghe nói là con của ông ấy du học từ nước ngoài đã trở về, ông Trịnh muốn đi gặp con."

Diêu Quyên nói, rồi lại thở dài.

"Thực sự là người số khổ, cả đời nhớ thương vợ con."

Diệp Mẫn Kiệt lại chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt cứ như biến thành màu đen.

Đi Hồng Kông, con trai đã trở về, đi gặp một chút.

Diệp Mẫn Kiệt không ngốc.

Từ góc độ nào đó mà nói, gã khôn ngoan hơn rất nhiều người.

Trước đây khi làm nhân viên truyền tin, gã không chấp nhận bất cứ lợi ích nào từ ai, chính là vì sợ nợ ân tình, bị người ta ép làm những chuyện mà mình không muốn làm.

Theo dự đoán của mình, Trịnh Trung Quang bị quản khống trong đại lục, không có người thân, đến khi chết già người thân chăm sóc trước lúc lâm chung, đều là mình.

250,000 ngàn, thế nào cũng sẽ chia cho mình một ít.

Nhưng mà...

Nếu như chú ấy đi Hồng Kông, tình huống sẽ hoàn toàn khác.

Nếu như đi rồi không trở lại thì sao?

Dù sao đó cũng là con trai ruột của chú ấy nha!

Gã rối như tơ vò, sững sờ cúi đầu rất lâu, đến khi phản ứng lại, Trịnh Trung Quang đã từ trong nhà bước ra.

Từ khi mắc bệnh ung thư dạ dày, ông ốm đau liên miên, toàn thân ngày càng gầy gò.

Mấy ngày nay, bởi vì có tin tức tốt, sắc mặt ông trông cũng đỡ hơn nhiều, thậm chí ăn cũng ăn được hơn một chén.

Nhìn thấy Diệp Mẫn Kiệt trở về, ông cười nói: "Mẫn Kiệt về rồi à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play