Giang Minh thẳng người lên một chút, trầm giọng nói: "Lần sau gặp phải chuyện như thế này, đừng gánh vác một mình, nghe không?"
Diêu Quyên gật gật đầu.
Hai tay Giang Minh cứng đờ, anh bắt chước Giang Châu cẩn thận vuốt mớ tóc mai của Diêu Quyên ra sau tai.
Động tác của anh rất vụng về nhưng lại cực kỳ cẩn thận.
Nhưng là phần chân tình trong hành động kia lại cực kỳ nặng.
Diêu Quyên cũng hiểu, thế nên cô lại càng che miệng khóc dữ dội hơn.
Lần này Giang Minh thành thạo hơn một chút mà ôm cô vào lòng, hai người tựa vào cây cột trước cửa, anh vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô.
May mắn.
May mắn không có việc gì.
Trái tim trong lồng ngực Giang Minh rốt cục cũng trở lại chỗ cũ.
~~~
Ngày hôm đó.
Giang Châu dậy thật sớm, rồi đi thẳng đến rừng cây nhỏ trước ký túc xá giáo viên.
Không lâu sau, Lý Minh Quý cũng đến.
Khi nhìn thấy trên tay Giang Châu là một xấp bản thảo dày cộp, ông lập tức nở một nụ cười vui vẻ.
"Có rãnh rỗi không? Thầy muốn gặp cậu."
Giang Châu nghe vậy liền sửng sốt.
"Hiệu trưởng Chu muốn gặp?"
Lần trước Chu Phái Nguyên đã gọi hắn đến một lần, không đến thì thôi mà một khi đã đến là mang theo một chồng bản thảo trở về, kèm theo cả thần sắc rất ngưng trọng nữa.
Trong lòng Giang Châu biết đống tài liệu lần này hẳn là rất quan trọng.
Vì vậy nên khoảng thời gian khi trở về Phí Thành hắn cũng đã mang theo chồng bản thảo này về cùng, dành chút thời gian vào buổi tối để dịch, đã thế còn phải tra rất nhiều từ điển quả là bận rộn một hồi.
Bây giờ biết Chu Phái Nguyên muốn gặp hắn, Giang Châu quả là rất kinh ngạc.
Hắn gật gật đầu: "Được, để vãn bối đi với thầy."
Ngay sau đó Lý Minh Quý đưa Giang Châu đi xuyên qua khu rừng đến nhà Chu Phái Nguyên.
Trong ngôi nhà có một lão giả với mái đầu bạc trắng đang ngồi trên ghế Thái sư, trong tay đang cầm máy tính casio tính toán gì đó.
Thấy Giang Châu đi vào, ông lập tức mỉm cười đặt máy tính xuống rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói: "Ngồi đi, chúng ta nói chuyện chút."
Giang Châu ngồi xuống, sau khi chào hỏi liền nói: "Hiệu trưởng Chu, tìm vãn bối có chuyện gì vậy? Bản dịch có vấn đề gì sao? "
Trăm dày tất có sơ.
Hắn sợ rằng nếu mình dịch sai phần nào đó thì sẽ khá là phiền phức.
Dù sao thì dính đến mấy loại ngành học như là vật lý thì phải cực kỳ nghiêm cẩn, Giang Châu tự nhận rằng mình vẫn chưa đủ.
Chu Phái Nguyên nghe vậy thì cười cười lắc đầu.
"Không phải, Giang tiểu hữu, bản dịch của cậu rất tốt. Tôi đã xem qua từng tờ trong bản thảo rồi, dịch rất tốt, dữ liệu cũng phù hợp với mong đợi của chúng tôi."
Chu Phái Nguyên nói: "Quả thực là mười phần cảm tạ cậu về phần dịch này."
Giang Châu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
"Lần này tìm gặp cậu là có hai việc."
Chu Phái Nguyên trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Việc đầu là tôi muốn hỏi là cậu có dự định gì cho tương lai không?"
Dự định?
Giang Châu nghe vậy thì hai mắt hơi sáng lên.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này hắn cũng đã suy nghĩ về nó.
Dù sao thì với cái lượng tri thức nửa vời của hắn đúng là có thể vào đại học, nhưng với trường đại học cao cấp nhất nước như Đại học Bắc Kinh thì vẫn là khó như lên trời.
Huống hồ tâm tư của hắn cũng không đặt tại nơi đây.
Bây giờ.
Cơ hội đang ở trước mắt.
Hắn cười cười, nói: "Ban đầu, vãn bối định thi vào Đại học Bắc Kinh cùng với vợ. Nhưng phải thừa nhận rằng khả năng của vãn bối là có hạn, thế nên vãn bối dự định lui một chút để cầu việc khác, tạm thời chỉ cần vào trường đại học khác ở Bắc Kinh là được, gần vợ của vãn bối một chút thì càng tốt. "
Giang Châu nói xong thì nhún nhún vai nở nụ cười.
Chu Phái Nguyên cũng không ngốc.
Liếc một chút là biết hắn muốn nói gì.
"Cậu nha! Cậu còn trẻ mà lại như nhân tinh vậy!"
Chu Phái Nguyên vừa cười vừa mắng.
Giang Châu nghe vậy liền bình tĩnh nhìn Chu Phái Nguyên, nói: "Cho nên vãn bối mới đang đứng đây để nhờ ngài hỗ trợ. Vốn dĩ muốn dịch bản thảo giúp tiền bối vài lần nữa rồi mới đề cập đến việc này, nhưng không ngờ Hiệu trưởng Chu lại nhìn ra ý định của vãn bối sớm như vậy, thế nên vãn bối cũng không muốn quanh co nữa."
Giang Châu nói thẳng.
"Thực ra, vãn bối chỉ muốn một cái danh ngạch, có thể cùng vào trường với vợ là được. Đến lúc đó, những hoạt động như là quyên tiền cho trường học, sửa chữa nâng cấp các trang thiết bị, vãn bối sẽ tận hết khả năng để giúp đỡ."
Nói chuyện với một người thẳng thắn thì cũng phải cực kỳ thẳng thắn.
Giang Châu hiểu rõ việc này.
Quả nhiên, sau khi nói xong mấy câu này, không chỉ Chu Phái Nguyên mà ngay cả Lý Minh Quý cũng lộ ra thần sắc tán thưởng.
Ở thời đại này, việc quyên tiền cho trường để đổi lấy danh ngạch rất là phổ biến.
Nhưng mà có thể nói thẳng đến như vậy, thì đến họ cũng phải thán phục.
Chu Phái Nguyên cười ha ha, không nhịn được mà vươn tay vỗ vỗ vào mu bàn tay Giang Châu
"Tốt! Tốt! Quả là hậu sinh khả úy, Giang tiểu hữu, đúng là tôi không nhìn nhầm cậu!"
Chu Phái Nguyên dừng lại một chút, sau đó liền nói tiếp: "Những gì cậu nói thế mà lại trùng khớp với những gì tôi muốn nói.
Việc vẫn luôn để cậu giúp phiên dịch tiếng Anh thì quả thực làm tôi thấy có chút xấu hổ. Về phương diện tiếng Anh, cậu là một người có tài. Tôi có một tư tâm rằng muốn tận dụng mọi thứ tốt nhất để đóng góp một phần nhỏ vào sự phát triển ngoại ngữ của đất nước chúng ta".
Chu Phái Nguyên rồi đưa ánh mắt kiên định nhìn Giang Châu, một lúc lâu sau ông mới nói từng chữ, từng chữ một: "Nếu cậu chỉ muốn vào đại học Bắc Kinh, vậy thì cũng không cần bắt buộc vào với tư cách học sinh."
Giang Châu nghe vậy liên sửng sốt.
Hắn đã mơ hồ đoán được tâm tư của Chu Phái Nguyên.
Ngay sau đó Chu Phái Nguyên nói một câu mà hắn nghe rồi vẫn không dám tin: "Nếu không thì thế này đi, cậu có thể làm một giáo viên tự do của trường được không?"
Giáo viên?
Suýt chút nữa thì Giang Châu sặc nước miếng của chính mình!
Trên thực tế, hắn cũng thật sự không ngờ Chu Phái Nguyên lại nảy ra ý tưởng này!
Thế nên giờ hắn có chút trầm mặc.
Làm giáo viên phải chịu rất nhiều hạn chế, trên thực tế hắn đi học là để mở rộng mối quan hệ làm ăn, nếu là giáo viên thì phải đi làm hàng ngày, tuyệt nhiên không thể tự do tự tại chạy đi khắp nơi được nữa.
Thế nên Giang Châu lập tức muốn từ chối.
Thế cơ mà Chu Phái Nguyên dường như đang cố ý trêu chọc hắn, ông tiếp tục chậm rãi lên tiếng.
"Tôi nói là giáo viên tự do, có nghĩa là cực kỳ tự do, nói trắng ra là cho cậu một cái thân phận hợp pháp mà thôi."
Chu Phái Nguyên chỉ vào chồng bản thảo rồi nói: "Nếu cấp trên kiểm tra, thì cậu còn có chút danh phận để mà nói, nếu không thì sẽ rất phiền phức."
Nghe rất là hợp lý
Một chồng bản thảo bí mật mà để một người dân bình thường dịch, nếu mà để lộ ra thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mặt mũi.
Đặc biệt là ở trong thời đại đầy danh vọng này.
"Thế việc lên lớp thì sao?"
Giang Châu hỏi: "Vẫn bối cũng không rảnh rỗi lắm, vãn bối đang kinh doanh, tiền bối cũng biết mà."
Ngay sau đó Chu Phái Nguyên quay đầu nhìn về Lý Minh Quý rồi nở nụ cười: "Danh quý, nhìn tên tiểu tử này mà xem! Ta đã nói là cậu ta sẽ nó thẳng tuột ra! Thế mà trò còn không tin!"
Lý Minh Quý cũng bất lực thở dài: "Đúng vậy! Cậu ta đúng là người thẳng thắn! Quả là bộ phục! "
Giang Châu: "... "
Hóa ra hai vị tiền bối trước mặt kia còn mang cả hắn ra để đánh cuộc!
Chu Phái Nguyên thắng cuộc thế nên hiển nhiên tâm tình rất tốt, nhún nhún vai, nói: "Nhận được tư cách này thì chỉ cần đến lúc khai giảng báo cáo một cái là được. Dù sao thì cậu cũng không thiếu tiền, mỗi tháng phải lên lớp hai lần, mỗi lần được 3 tệ, thế nào? "
Việc lên lớp thì cũng chỉ để đối phó với quy trình, phù hợp với tư cách mà thôi.
Chứ việc này nào có ai để ý chứ?
Hiển nhiên là Giang Châu đã bắt đầu động tâm.
Trong đầu hắn đang tính toán một hồi, rồi thấy rằng dù có thi đậu nhưng sau đó hắn cũng phải đối mặt với rất nhiều khóa học khác nhau, thời gian lúc ấy cũng sẽ không được rảnh rỗi như là với cái danh phận "giáo viên tự do" mà Chu Phái Nguyên đề cập!
Một lát sau Giang Châu liền nở nụ cười với Chu Phái Nguyên: "Thành giao! Có được chuyện này thì phải đa tạ Chu hiệu trưởng rồi!"
~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT