Hắn thở dài, giọng điệu chân thành: "Chúng ta đều là người một nhà, huống chi chị và anh hai còn là vợ chồng, sao lại giấu giếm chuyện mình không khoẻ cho được? Sớm chữa sớm lành, chẳng lẽ muốn kéo đến khi không có cách nào trị liệu mới được sao?"
Phụ nữ thời đại này chính là như thế.
Một khi xảy ra chuyện, thứ khiến người phụ nữ lo lắng nhất trước tiên thường không phải là chính mình.
Mà là con, là chồng, là trong nhà có tiền hay không, có trị khỏi hay không.
Đôi mắt của Diêu Quyên đỏ lên.
Chị liếc nhìn Giang Minh, một lát sau mới cất tiếng.
"Giang Minh, nhà chúng ta vất vả lắm mới có được cuộc sống tốt hơn, chúng ta phải nuôi sống ba mẹ, Hạo Minh sau này còn phải cưới vợ, anh còn trẻ, tìm ai đó tốt một chút, dù sao cũng hơn người mang bệnh như em..."
Diêu Quyên chưa nói hết.
Giang Minh đã đưa tay ôm lấy vợ mình.
"Nói ngốc nghếch gì đó?"
Giang Minh cũng đỏ mắt.
Anh không nghe, lời như vậy, anh nghe cũng không muốn nghe!
"Chúng ta hiện tại có tiền, bệnh gì trị không hết?"
Giang Minh lớn tiếng nói: "Phí Thành trị không hết, thì lên Bắc Kinh, Bắc Kinh trị không hết, ta sẽ ra nước ngoài! Luôn luôn có biện pháp!"
"Tìm ai? Tìm ai tới có thể đối xử tốt với Hạo Minh như mẹ ruột?"
Giang Minh đỏ cả mắt, gằn từng chữ: "Anh sẽ không tìm ai hết! Trị không hết, ai anh cũng không cần!"
Bên nhau trong lúc hoạn nạn mới là tình yêu tuyệt vời nhất.
Giang Minh tính tình quật cường, đời trước, Diêu Quyên mắc bệnh qua đời, một mình anh nuôi dưỡng Giang Hạo Minh thi đại học, đi tới đâu cũng đem theo linh vị của Diêu Quyên tới chỗ đó.
Sau khi Giang Hạo Minh thi đậu đại học Bắc Kinh, không ít người làm mai tới mai mối.
Dù sao, tuy nói đàn ông nông thôn còn có con trai riêng khó tìm vợ, thế nhưng nếu như đứa con trai này là sinh viên đại học, vậy thì khác nhiều lắm.
Còn là đại học Bắc Kinh!
Sau khi học xong, có thể giúp đỡ không ít đâu!
Hơn nữa học đại học, có phụ cấp, cũng không cần trong nhà tốn tiền.
Tóm lại, người làm mai suýt chút nữa đạp nát cửa!
Nhưng Giang Minh lại đều mặt lạnh từ chối.
Mãi cho đến ngày Giang Hạo Minh kết hôn, anh ngồi trên băng ghế, nhìn đôi vợ chồng mới cưới vui vẻ làm lễ, lại gọi mình một tiếng cha.
Vào buổi tối, ánh trăng treo cao, một mình anh đi đến phần mộ của Diêu Quyên.
Quỳ gối trước phần mộ của vợ, thắp ba nén hương, lại cho vợ cơm trắng cùng trứng tráng tươi mà vợ thích ăn nhất.
Cuối cùng dựa vào mộ bia, ngủ một giấc đến hừng đông.
Anh nghĩ.
Mình rốt cục có thể bàn giao đàng hoàng với vợ mình rồi.
~~~
Trong viện, hai người ôm nhau, khóc không thành tiếng.
Giang Hạo Minh đi ra, thấy vậy thì cậu rất hoảng sợ, đang chuẩn bị chạy tới lại bị Giang Châu níu cổ áo lại.
"Chú?"
Giang Hạo Minh rất nôn nóng, hỏi: "Cha mẹ của con sao vậy ạ?"
Giang Châu nói: "Kết quả kiểm tra sức khoẻ của mẹ con đâu? Uống thuốc gì? Con biết không?"
"Biết ạ! Ở trong ngăn kéo trong phòng mẹ!"
"Đưa cho chú xem chút."
Giang Hạo Minh gật đầu, xoay người chạy nhanh vào phòng, trong chốc lát đã đem thuốc còn cả một tờ giấy kết quả kiểm tra sức khoẻ ra.
Giang Châu nhìn lướt qua, quả nhiên là thận xảy ra vấn đề.
Nhìn thấy chẩn đoán bệnh của bác sỹ, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm!
May mắn!
May mắn không trễ!
Đời trước, hắn nhớ chị dâu Diêu Quyên chết vì nhiễm trùng đường tiểu nặng.
Không có tiền, không có thận.
Nhưng loại bệnh này, không phải ngày một ngày hai là có thể xuất hiện.
Báo cáo kiểm tra sức khoẻ, kết luận một cột, viết -- "Hội chứng thận hư".
Giang Châu sống hai đời.
Đương nhiên biết đây là cái gì.
Hội chứng thận hư cực kỳ phổ biến, và có thể được coi là một loại bệnh mãn tính.
Trong thời đại ngày nay, 80% hội chứng thận hư không thể điều trị tốt vì chế độ ăn uống và điều kiện y tế hạn chế.
Chớ đừng nhắc tới nông thôn.
Sự lo lắng trong lòng của Giang Châu rốt cục đè xuống.
"Anh!"
Giang Châu cầm trong tay báo cáo kiểm tra sức khoẻ, giơ giơ về phía anh.
Giang Minh ý thức được đó là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Diêu Quyên.
Lập tức đưa tay, qua quýt lau nước mắt, sau đó đi về phía Giang Châu.
Diêu Quyên biết không gạt được, chị đi tới, thấp giọng nói: "Bác sỹ nói, bệnh này khó trị, bệnh mãn tính, không chừng còn phải chữa trị cả đời!"
"Hơn nữa sau này còn sẽ bị cái gì gì nhiễm trùng đường tiểu, còn phải thay thận, Phí Thành trị không hết!"
"Phải tốn không ít tiền..."
Diêu Quyên nói xong lại lau nước mắt.
Chị nhỏ giọng nức nở, ngồi xổm người xuống, nức nở nói: "Chúng ta mới vừa có cuộc sống tốt đẹp, tại sao em lại mắc căn bệnh này? Hạo Minh còn chưa lên đại học, còn chưa cưới vợ, em không muốn trị, cùng lắm thì..."
"Không được nói nữa!"
Giang Minh nổi giận.
Vội gấp gọn lại tờ giấy chẩn đoán bệnh trong tay, nhét vào túi quần của mình.
"Tiểu Châu, em biết bệnh này không?"
Giang Minh hỏi.
Giang Châu gật đầu, đáp: "Anh, bệnh này chữa được, đừng quá lo lắng."
"Nhưng mắc bệnh lâu, sẽ trở thành bệnh mãn tính, may mắn chị dâu phát hiện kịp thời, chúng ta cứ điều trị tốt, tìm bác sỹ giỏi, tuyệt đối có thể chữa khỏi hoàn toàn."
Giang Châu trầm ngâm chốc lát, nói: "Điều kiện chữa bệnh của Phí Thành chắc chắn không tốt bằng Bắc Kinh, vậy đi, chúng ta đưa chị dâu cùng Hạo Minh cùng lên Bắc Kinh!"
Giang Châu đã quyết định để Giang Minh ở Phí Thành quản lý xưởng may.
Thế nhưng lúc này chị dâu mắc bệnh, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải đi Bắc Kinh.
Dù sao bây giờ các loại điều kiện chữa bệnh chắc chắn tập trung ở thành phố lớn, vì Giang Minh, vì cái nhà này, nhất định phải đi.
Nghe Giang Châu nói, Giang Minh cũng yên tâm.
Diêu Quyên mắt đỏ hoe, đứng ở bên Giang Minh, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Giang Châu.
Giang Châu tươi cười, nói với chị dâu:
"Chị dâu, em đã bao giờ gạt chị chưa?"
Giang Châu nói: "Bệnh của chị may mắn phát hiện sớm, tuyệt đối có thể trị khỏi, bác sỹ luôn nói với bệnh nhân tình huống xấu nhất có đúng không nào? Nhức đầu sổ mũi cũng có thể chết người, cũng đâu có mấy ai chết vì những bệnh này."
"Chị dâu, chị tin em đi."
Trọng sinh tới nay, Giang Châu vẫn luôn là trụ cột của gia đình.
Từng bước thúc đẩy gia đình tiến về phía trước, mỗi một bước đi, đều mang lại biến hóa nghiêng trời lệch đất cho gia đình.
Hơn nữa lúc này đây, hắn nói chắc như đinh đóng cột.
Khiến tảng đá trong lòng Diêu Quyên rốt cục để xuống.
Giang Minh thấy vậy, cảm thấy hơi cay cay.
Anh ta có chút phát rầu, nhưng lại không giận nổi, buồn bực nói: "Anh nói em không tin, Tiểu Châu nói em liền tin?"
Diêu Quyên bị lời này của chồng chọc cho bật cười, bầu không khí lập tức nới lỏng.
"Đó là đương nhiên, ai bảo anh không bản lĩnh bằng Tiểu Châu?"
Giang Minh: "..."
~~~
Sau khi trở về, Giang Châu bắt đầu bận rộn túi bụi.
Thuê thợ, chọn người, các ngành các nghề đều phải chào hỏi, sắp xếp vấn đề cung ứng vải, v. v...
Thực hiện đầy đủ quy trình.
Mà Tam Xưởng cũng mở rộng nhóm công nhân viên đầu tiên, bắt đầu gia tăng sản lượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT