Bí thư Lưu nghiêng đầu, liếc nhìn Trần Hữu Chính, trầm giọng hỏi: "Anh Chính, anh nói gì về việc này?"
Trần Hữu Chính thoải mái đứng lên.
Trên thực tế, anh cũng không nghĩ rằng chuyện này có thể giấu được.
Giờ chuyện cũng đã xong, chi bằng cứ thẳng thắn nói ra.
"Sự kiện này, là ta làm."
Vẻ mặt Trần Hữu Chính cực kỳ là hào sảng, sau đó rút ra một tờ giấy từ đống văn kiện trước mặt mình.
"Các vị, tôi muốn mời mọi người xem qua một chút. Mấy năm nay, việc kinh doanh quần áo ở thành phố chúng ta, đặc biệt là cửa hàng bách hóa..."
Trần Hữu Chính đã chuẩn bị cái này rất lâu.
Ngay sau đó.
Từ doanh thu, đến tỷ lệ việc làm lao động khác nhau, bao gồm cả mức độ phổ biến của kiểu dáng, tỷ lệ mua hàng và phản hồi, v. v., đều được phân tích một cách chi tiết.
"Tôi nghĩ, mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể giúp chúng ta làm cho người dân Phí Thành sống tốt và kiếm được tiền là tốt rồi!"
Đôi mắt Trần Hữu Chính sáng lên, bất giác có chút cao giọng: "Tôi nghĩ, sự kiện này cho dù là tốt hay xấu, thì chỉ nói mồm thôi cũng vô nghĩa, chỉ có khảo sát tại hiện trường, hỏi thăm nhân viên xưởng may số một cùng số hai mới rõ ràng được!"
Lời này cực kỳ có khí phách
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều im lặng.
Kể từ khi các chính sách kinh tế được nới lỏng, kinh tế quốc doanh đang dần xuống dốc.
Không chỉ ở quần áo, mà mọi ngành mọi nghề đều như thế.
Trần Hữu Chính tiếp tục nói: "Trong một tháng ngắn ngủi này, tiền lương của tất cả công nhân ở xưởng may số một và số hai đã bằng tổng tiền lương của họ trong một năm, điều này cũng đã thúc đẩy lượng tiêu thụ lên rất nhiều".
"Đây không phải là điều tốt sao? Sao chúng ta lại phản đối việc này?"
Sau một loạt câu hỏi trên, tất cả mọi người đều im lặng.
Cho đến tận khi cuộc họp này kết thúc, bí thư Lưu cũng không có tỏ rõ lập trường về việc này.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người cũng không đoán ra được, nhưng khi bọn họ đi ra, không ai dám đi cùng Trần Hữu Chính.
Trần Hữu Chính cũng không thèm quan tâm.
Hôm qua anh mới từ xưởng may số một và xưởng may số hai về. Sau khi khảo sát tại hiện trường, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của công nhân sau khi nhận lương, anh mới thực sự yên tâm!
Mục đích của mình đã đạt được.
Anh không quan tâm người khác nghĩ gì.
Trần Hữu Chính đang đi ra khỏi cổng chính quyền thành phố, vừa đi ra ngoài liền thấy Triệu Phúc Tân đang nhìn mình.
"Người trẻ tuổi, có ý tưởng là chuyện tốt, nhưng đừng quá cấp tiến."
Trần Hữu Chính chỉnh lại kính của mình rồi nói: "Cục trưởng Triệu, chỉ có những người cấp tiến mới có thể thay đổi, mà chỉ có thay đổi mới có thể tìm ra được phương pháp mới giúp cho cuộc sống của quần chúng nhân dân ngày một tốt hơn."
Triệu Phúc Tân bị chọc giận.
"Anh!"
Hắn tức giận đến mức nói không ra lời.
Trần Hữu Chính cũng không thèm để ý nữa mà rời đi.
Anh đi thẳng về nhà
Vợ anh - Kim Ngọc đang làm một nồi thịt kho tàu, thấy anh về liền vui vẻ bắt chuyện.
"Hữu Chính! Mau tới! Em vừa làm xong món thịt kho tàu, ngon lắm! Mau ăn đi!"
Mao Kim Ngọc vốn là người tay chân lưu loát, một tháng nay, nhà máy chuyển sang chế độ gấp rút làm việc, lương bổng lại chuyển thành tính theo sản phẩm.
Đối với cô, đây quả thực là đã tốt lại càng tốt
Sau khi làm tăng ca một tháng, tiền lương cô nhận được còn nhiều hơn cả một năm!
Có tiền, đời sống được cải thiện, mua được một chiếc giường mới, thuê người đóng lại tủ, sắm thêm quần áo, đồ trang sức, thậm chí thức ăn cũng được cải thiện.
Cân nặng và tầm vóc con trai cô cũng đang phát triển vùn vụt khiến Mao Kim Ngọc vô cùng cao hứng!
Tuy nhiên, sắc mặt của Trần Hữu Chính hôm nay rõ ràng là không được tốt cho lắm.
Lúc đi về anh liền đặt chiếc cặp xuống, ngồi trên bậc thềm trước nhà, không nói một lời.
Mao Kim Ngọc sững sờ.
Vừa định nói thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Lúc hai người cùng nhìn lên, thì lại phát hiện có người đang đứng ngoài cổng.
Người đó đang đút hai tay vào túi, mỉm cười nhìn hai người.
"Lãnh đại Trần, đã lâu không gặp!"
Người đàn ông này nếu không phải Giang Châu thì còn có thể là ai?
Trần Hữu Chính sửng sốt một chút, rồi lập tức đứng lên, "Giang Châu? Cậu đã trở lại rồi sao?"
Anh vội vàng chào hỏi: "Lại đây, cậu ăn chưa? Chưa ăn thì lại đây làm vài miếng!"
Vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía mao Kim Ngọc: "Kim Ngọc, bát đũa gì gì đó, mau lấy ra đi! Có rượu không? Nếu không..."
"Đừng, đừng, đừng."
Giang Châu vội vã xua tay từ chối.
Hắn bước tới, nở nụ cười nói: "Tôi đã ăn từ trước rồi!
Tìm đến anh để nói một chuyện, nếu mà anh chưa ăn cơm thì cứ ăn xong đi rồi nói."
Trần Hữu Chính lắc đầu: "Ăn không vô, cứ nói chuyện trước đã."
Giang Châu thấy vậy cũng không miễn cưỡng, ngay sau đó hắn xuống cạnh bậc thang với Trần Hữu Chính.
Ngay sau đó hai người hàn huyên trò chuyện về Giang Châu ở Bắc Kinh, cũng như tình trạng của xưởng may số một và số hai.
Sau đó, cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính.
Giang Châu nhìn Trần Hữu Chính, nói: "Hiện tại tôi đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng. Nếu bắt đầu sản xuất, sẽ có việc làm cho ít nhất 500 người.
Đến lúc đó sẽ mang lại lợi ích cực kỳ to lớn cho sự phát triển kinh tế của Phí Thành."
Ánh mắt của hắn sáng rực, nhìn Trần Hữu Chính, nói: "Lần này phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh rồi."
Ở thời đại này, muốn gây dựng sự nghiệp mà không có quan hệ thì nửa bước cũng khó đi.
Đầu tiên là việc lựa chọn địa điểm, cần có mối quan hệ tốt với văn phòng đường phố, phòng cháy chữa cháy, v. v.
Kể cả việc mua máy may, các loại nguyên phụ liệu lớn nhỏ.
Nếu không có sự giới thiệu của bên trên thì cũng nửa bước khó đi.
Trần Hữu Chính hơi khựng lại một chút.
Đây là lần đầu tiên anh trầm lặng.
Giang Châu hơi nhướng mày, nhận ra chắc chắn có chuyện không ổn, lập tức hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Trần Hữu Chính lộ ra một nụ cười khổ:
"Giang Châu, chúng ta cũng xem là người quen cũ, cũng không nên giấu diếm gì!"
Trần Hữu Chính nói: "Chuyện của chúng ta bị phát hiện, tại cuộc họp hôm nay, cục trưởng Triệu đã tố cáo tôi trước mặt mọi người, nói rằng tôi đang âm mưu làm việc tư nhân."
"Tôi thật tâm làm việc cho bách tính, tuy rằng cây ngay không sợ chết đứng, nhưng việc chúng ta làm cũng là không hợp với quy củ."
Trần Hữu Chính nhìn Giang Châu, nhún vai bất đắc dĩ:
"Mặc dù bí thư Lưu không nói gì, nhưng lần sau chắc chắn tôi sẽ bị quan sát, đoán chừng tôi sẽ không giúp được gì nhiều cho anh."
Quả thực là bất đắc dĩ.
Nghe vậy, Giang Châu liền vươn tay vỗ vỗ vai anh.
"Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu."
Giang Châu nhìn chằm chằm Trần Hữu Chính nói từng chữ một, hai mắt sáng ngời.
Không một con sóng nào có thể chống lại được dòng chảy của thời đại.
Đây là điều tất yếu của lịch sử, không ai có thể ngăn cản được.
Trần Hữu Chính sững sờ.
Lúc này tâm trạng của anh giờ đang cực kỳ mờ mịt và nặng nề.
Không phải vì tiền đồ của bản thân, mà là vì lo lắng cho người dân Phí Thành.
Triệu Phúc Tân ở Phí Thành thì tay thông đến tận trời, muốn xử phạt ai đó thì dễ như trở bàn tay.
Còn anh thì chẳng là gì cả, giờ anh đang lo lắng về việc con đường kiếm tiền cho mọi người vừa được tìm thấy giờ đang sắp sửa bị cắt đứt.
Đủ thứ rắc rối chồng chất khiến mắt anh tối sầm lại, tìm không ra lối thoát.