Bà thậm chí còn cảm thấy có chút choáng váng, đôi mắt cũng không biết phải nhìn vào đâu.

Trong đầu bà cứ như là máy móc làm theo yêu cầu, dừng lại ở phía trước, nở nụ cười nhàn nhạt với mọi người.

Lắng nghe những tiếng khen ngợi cùng cổ vũ của những người bên dưới.

Hạ Chiêu Thiến chợt nhận ra, nửa đời này của mình sống vì gì vậy?

Bây giờ, bà đang có cảm giác thực sự rằng cuối cùng bà đã tìm thấy chính mình.

Bà cố kìm những giọt nước mắt nóng hổi trực trào ra, ​​còn khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười vừa cao hứng vừa tự tin.

Điều mà bà không biết là vào lúc này, có một người nào đó trong đám đông phía dưới đang nhìn chằm chằm vào bà với ánh mắt gắt gao đến đáng sợ.

Tất nhiên đó là Liễu Kình Tùng.

Kể từ ngày hôm đó, sau khi phát hiện Hạ Chiêu Thiến đã rời đi, Liễu Kình Tùng gần như có thể khẳng định người mà ông nhìn thấy ở cửa cửa hàng quần áo Đoàn Viên ngày hôm đó nhất định là bà.

Sau đó.

Khi nghe tin cửa hàng quần áo Đoàn Viên sẽ tổ chức triển lãm quần áo, ông lập tức quyết định đến đây.

Đám đông đến để tham gia cuộc vui, còn ông thì không.

Ông cũng không hứng thú với cô bé diễn viên Tùng San San kia.

Trong lòng ông luôn có một linh cảm mơ hồ rằng bà nhất định phải liên quan gì đó với cuộc triển lãm này.

Bây giờ, mọi thứ đã được xác nhận ngay trước mắt ông.

Trên sân khấu.

Hạ Chiêu Thiến đang mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt chậm rãi đi qua đi lại, chiếc quạt tròn trong tay cùng chiếc khăn trên người, bày ra trước mặt ông giống như một màn sương mờ.

Liễu Kình Tùng có chút sững sờ.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào Hạ Chiêu Thiến trên sân khấu, trong lúc nhất thời cảm thấy thời gian như ngừng trôi.

Thật lâu sau

Mãi cho đến khi tiếng vỗ tay vang lên, thì suy nghĩ của ông mới được kéo về thực tại.

Sắc mặt ông có chút khó coi

Ông lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít hai hơi thật mạnh.

~~~

Sau khi Hạ Chiêu Thiến rời đi.

Hội chợ lần này cũng sắp kết thúc.

Người dẫn chương trình lập tức lên sân khấu để hoàn thiện những công đoạn cuối cùng.

"Triển lãm hôm nay của chúng ta sắp kết thúc! Quần áo mà các bạn thấy hôm nay có thể mua ở cửa hàng quần áo Đoàn Viên của chúng tôi! Có ba cỡ, lớn, vừa và nhỏ, các cô, các dì cứ thử một chút, nếu thấy phù hợp với mình thì mua, tuyệt đối không lãng phí tiền! "

"Đúng rồi! Chủ cửa hàng quần áo Đoàn Viên của chúng tôi đã nói! Khai trương là sẽ đại hạ giá, trong ba ngày tới, chỉ cần bạn mua quần áo ở cửa hàng quần áo của chúng tôi, bạn sẽ được giảm giá 20%! "

Sau ba ngày, giá gốc sẽ được khôi phục lại! Mọi người nhanh tay lên đi mua nào!"

Làn sóng giảm giá này một lần nữa thúc đẩy sự cuồng nhiệt của quần chúng lên cao trào.

"Ai nha! Chiếc váy mà Tùng San San đang mặc đẹp quá! Nhìn như thủy tinh linh! Cho tôi mua một cái cho con gái nào!"

"Chiếc váy của cô gái đầu tiên thật đẹp! Chúng ta là công nhân làm việc trong nhà máy thép, mặc váy thì thật là bất tiện! Quần áo dài tay thì thoải mái hơn! "

"Áo sơ mi cổ tim kia đẹp đó! Hơn nữa còn làm bằng vải georgette! Mùa hè sắp đến rồi, mặc vào nhất định là rất mát! "



Cả đám người trở lên ồn ào.

Sau khi sân khấu được dỡ bỏ, tất cả đều tràn vào cửa hàng quần áo Đoàn Viên.

Giang Minh đang đứng ở trong cửa hàng, lập tức tìm đến năm nhân viên lâm thời đứng sau quầy hàng thanh toán, đều là mấy cô gái đến từ tạp viện. Giang Châu đã để Liễu Mộng Ly huấn luyện bọn họ mấy ngày, hiện tại đều đã đến làm việc.

Cửa hàng rất lớn.

Tổng cộng có bốn chiếc tủ lớn đặt ở bốn bức tường, quần áo được xếp gọn gàng bên trong đó.

Mà ở trước những chiếc tủ quần áo này lại có một chiếc giá mà Giang Châu nhờ đại sư hàn làm cho để mắc áo dài, phía sau chiếc giá là một chiếc móc sắt, có thể trực tiếp móc lên quầy.

Giờ tất cả kiểu quần áo đều được treo trên mắc áo.

Có bảy kiểu quần áo phụ nữ, giá cả được ghi rõ ràng trên đó, cộng với một tá đèn chiếu sáng trong cửa hàng, trông rất là đẹp mắt!

"Cho tôi cái váy mà Tùng San San vừa mặc! Cỡ nhỏ hơn, tôi thử một chút!"

"Tôi muốn bộ trang phục quân nhân! Kèm theo cái áo sơ mi cổ hình trái tim nữa! Mặc cùng với quần ống loe vào thì trông đẹp lắm! Nhân tiện! Bên này có bán giày không? "

"Ôi! Cái sườn xám này mà mua về cho mẹ ta mặc, chắc mẹ thích lắm! "

~~~

Đám đông ào vào như thủy triều.

Từ bên ngoài cửa hàng, khi nhìn thấy cảnh tượng đông đúc bên trong, Phương Vân Lương cùng Cường Phi Đông Tử giật nảy mình.

"Con mẹ nó! Cần quần áo mà không cần tiền đến thế sao?"

Phương Vân Lương vốn định rời đi sau khi giúp đỡ, nhưng khi bị đám đông vây quanh cửa hàng thế này thì làm gì còn chỗ thoát thân cơ chứ?

Cũng may Giang Châu đã mở hai cửa hàng quần áo, lượng hàng dự trữ cũng đủ nên việc mua sắm quần áo rất dễ dàng, lưu lượng khách đến đi cũng rất thuận lợi.

Phương Vân Lương ngồi chồm hổm trên mặt đất, sau đó bất đắc dĩ đứng dậy, quay đầu nhìn Đông Tử cùng Cường Phi nói: "Người ta cho chúng ta cơm ăn, giờ thì cũng phải bỏ đi vài phần mặt mũi vậy.

Giúp đỡ cửa hàng một chút, kêu thêm người tới để duy trì trật tự đi."

Phương Vân Lương hừ một tiếng rồi nhổ một miếng nước bọt xuống mặt đất: "Nhiều người thế này mà xảy ra chuyện là hôm nay phải đóng cửa hàng đấy."

Việc gã nói là thật

Hoạt động này tuy là tốt, nhưng nếu gặp người có tâm địa xấu thì kẻ đó rất dễ dàng để phá hoại, giả dụ như làm bị thương ai đó chẳng hại.

Khi đó, bất kể triển lãm thương mại hay là cái gì khác, cũng đều phải đóng cửa!

Đông Tử cùng Cường Phi gật gật đầu, hai người họ gọi vài huynh đệ đến để cùng nhau giữ gìn trật tự.

Vừa đúng lúc Giang Châu từ cửa hàng chen ra.

Ướt đẫm mồ hôi.

Hắn nhìn thấy đám đông ồn ào lại đang bắt đầu xếp hàng, lại nhìn thấy Phương Vân Lương đang quát tháo mấy đứa huynh đệ, kêu gọi mọi người sắp xếp trật tự, trong lòng anh chợt lóe lên một ý tưởng.

Giang Châu dựa vào khung cửa, hít một hơi rồi mỉm cười.

Người này không tệ.

Có thể kết giao.

Công việc kinh doanh cửa hàng quần áo đang phát đạt hơn cả mong đợi của mọi người.

Dòng chảy của thời đại đang cuộn về phía trước, không ai có thể thay đổi được, những gì được định sẵn là sẽ phổ biến trong lịch sử cuối cùng sẽ được tỏa sáng.

Hôm nay Giang Châu đã bán được hơn 18000 bộ quần áo, mãi đến tận 8 giờ tối mới đóng cửa hàng, thế mà còn nghe thấy tiếng khách nhân đang lưu luyến không muốn rời đi.

Giang Châu lập tức cười khổ lại xin lỗi lần nữa, rồi hứa sáng sớm ngày mai sẽ tới mở cửa, cũng coi như là an ủi bọn họ một chút.

"Vợ à, em có mệt không?"

Giang Châu đi tới, ôm lấy Liễu Mộng Ly, bỏ qua ánh mắt của mọi người mà vươn tay lau mồ hôi trên trán cho cô, sau đó lại cúi người hôn lên má cô.

Mặt Liễu Mộng Ly lập tức nóng bừng, cô vô thức vươn tay đẩy hắn ra.

"Có người đấy!"

Giang Châu nhướng mày: "Anh biết là có người, nếu không anh đã hôn nhiều hơn rồi."

Liễu Mộng Ly: "..."

Trắng trợn giở trò lưu manh!

"Em đưa mẹ và chú Trịnh đi dùng bữa đi. Anh phải mời đám người Phương Vân Lương một bữa cơm rồi."

Giang Châu cười nói: "Người ta giúp mình không ít việc, nếu mà không mời một bữa cơm thì quả là thất lễ."

Liễu Mộng Ly gật đầu.

"Em biết rồi, cứ yên tâm, để em an bài mọi chuyện."

Hai vợ chồng lại nói thêm vài câu rồi mới tách ra.

Giang Châu xoay người trở lại, chưa kịp đi mấy bước đã nhìn thấy mấy người Phương Vân Lương cùng Cường Phi còn có Đông Tử đang ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Cường Phi đói đến hoa mắt chóng mặt.

"Anh Phương, tiệm bánh bao của chị dâu đóng cửa rồi, không thì chúng ta đi ăn lẩu đi?"

Cường Phi thực sự đang rất đói.

Vốn dĩ sức ăn của cậu rất lớn, nhưng bây giờ đã đứng cả ngày, hơn nữa lúc chiều lại có đám con gái vây quanh nhờ giúp việc này việc kia, từ chối cũng không tốt.

Ngay sau đó lại còn phải duy trì trật tự và phụ giúp việc bán quần áo trong cả buổi chiều nữa.

Đói đến hoa cả mắt.

Lúc này cái bụng đã trống trơn.

Giờ cậu chỉ muốn ăn một lúc mười tám cái bánh bao lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play