Nói đùa, chuyện này nếu bị vợ mình biết, vậy thì rất khó giải thích!
Giang Minh cũng chỉ nhắc nhở Giang Châu.
Anh ta đưa tay, vỗ vỗ cánh tay của Giang Châu, nói: "Em chú ý chút là được, người ta theo em, chịu không ít khổ, tuyệt đối đừng đối xử tệ với người ta."
Giang Châu nghe vậy, nhếch miệng cười gật đầu.
"Yên tâm đi, anh, em tuyệt đối sẽ đối xử tốt với vợ em."
Có lời này, Giang Minh cũng yên tâm.
Hai người xoay người đi về phía khuôn viên trường.
Trên thực tế, đầu năm nay, nếu nói về mảng diễn xuất thì chỉ có duy nhất Học viện hí kịch trung ương.
Khương Văn, Lữ Lệ Bình nhập học vào năm 80, còn có Nghê Đại Hồng mới nhập học năm ngoái...
Những sinh viên này vào mấy chục năm sau sẽ trở thành nhân vật đại biểu của Kinh Khuyên cùng giới phim ảnh, bây giờ tất cả đều vẫn chỉ là những sinh viên ngây ngô non nớt.
Mục đích hôm nay Giang Châu tới đây, chính là Lữ Lệ Bình.
Hắn đã có sẵn một kế hoạch trong đầu, lập tức hỏi đường, rồi đi về phía tòa nhà dạy học.
~~~
Lúc này, trong phòng học diễn xuất.
Lữ Lệ Bình đang diễn cùng với Tùng San San.
Hai người đang diễn tiểu phẩm hiện đại -- Cô gái bán rau.
Tùng San San thắt hai bím tóc, mặc bộ quần áo có bông hoa màu xanh lam, tay cầm rổ, đang cùng mặc cả với Lữ Lệ Bình đi tới mua thức ăn.
Cô cau mày, trong đôi mắt xinh đẹp thanh thuần rưng rưng nước mắt, trông thật đáng thương.
"Chị à, rau này có không thể nào bớt được nữa, già trẻ một nhà của em, đều dựa vào số rau này để sống qua ngày, chị xem xem, tiền này..."
Lữ Lệ Bình mặc một chiếc váy hoa, trên đầu đội mũ nồi, trong tay cầm túi xách xinh đẹp, cau mày, nhăn nhó nói với khẩu ẩm của dân Thượng Hải: "Nè, em gái, bán đồ ăn không thể bán như em vậy, không thể tính toán cặn kẽ như thế! Nhìn đi, chẳng phải số rau này đều hỏng rồi sao?"
Phía dưới một đám đồng học đang vây xem.
Ngay khi giọng nói phát ra, tất cả mọi người đều phá lên cười.
Khương Vân đứng ở trước mặt nhất, cẩn thận quan sát hai người, thật ra loại chuyện diễn xuất, chính là xem có thể nhập vai, tìm thấy cảm xúc, cân nhắc phản ứng cùng biểu tình của mỗi vai diễn khác nhau hay không mà thôi.
Chỉ cần nhìn sơ hai người, lập tức lộ ra chênh lệch.
Tùng San San năm ngoái biểu diễn mục mã nhân, sau khi chiếu phim được rất nhiều khen ngợi, hình mẫu một cô gái nông thôn trong sáng và giản dị thắt tóc hai bím là phù hợp nhất với cô ta.
Quả nhiên, sau khi biểu diễn xong, các giáo viên tiến hành chấm điểm.
Điểm của Tùng San San cao hơn của Lữ Lệ Bình hai phần.
Khương Vân nhìn thấy cô bạn có vẻ rầu rầu, đi tới, thúc cùi chỏ cô một cái, cười nhẹ giọng nói: "Chớ để ý, chuyện này có đáng gì? Năm ngoái cậu ấy diễn Mục mã nhân, đạo diễn tìm vài chuyên gia diễn xuất tiến hành đặc huấn cho cậu ấy, chúng ta chắc chắn không so lại."
"Cậu cũng không kém, chúng ta hãy học hai năm nữa, sau khi tốt nghiệp, muốn diễn gì thì diễn cái đó! Không chừng còn lợi hại hơn hơn cả cậu ấy!"
Lữ Lệ Bình nghe vậy, bị Khương Vân chọc cười.
Cô lắc đầu, nói: "Tớ không để ý chuyện đó, San San cậu ấy biểu diễn đúng là tốt hơn tớ, tớ không đủ sinh động cũng không đủ hoạt bát, chờ tớ trở về suy nghĩ thêm một chút, nhất định có thể biểu diễn tốt hơn."
Khương Vân nghe vậy, cũng không khuyên nữa, sắp tới phiên cậu ta diễn rồi.
Điểm số của Lữ Lệ Bình thấp nhất trong tiểu tổ, hơi buồn bực, nên tìm một cái cớ nói muốn đi nhà vệ sinh, xoay người rời khỏi phòng biểu diễn.
Giang Châu cùng Giang Minh vẫn đứng ở hành lang ngoài cửa.
Hắn phí không ít thuốc mới đến được đây, kết quả là thấy cửa mở, một cô gái còn rất bước ra ngoài.
Nói thật ra.
Hắn biết về diễn viên Lữ Lệ Bình này, trong Những năm tháng rực lửa, đóng vai Quân tẩu* chất Phác, diễn một tình yêu bền bỉ dài lâu.
Mà bây giờ, tuyến thời gian đẩy về trước mấy năm, Giang Châu mới phát hiện, diễn viên sở dĩ là diễn viên, đó là vì có sự khác biệt lớn giữa cách họ xuất hiện trước ống kính và xuất hiện ở nơi riêng tư.
Ví dụ như.
Cô gái thời thượng mặc váy hoa, đội mũ nồi, ai có thể liên hệ với hình tượng chất phác mặc quân trang trong bộ phim truyền hình kia?
Giang Châu mất khoảng hai phút mới nhận ra, đây chính là người mà mình muốn tìm.
Hắn ung dung nhìn đến khi Lữ Lệ Bình sắp đi ngang qua mình, mới vội mở miệng gọi: "Tiểu thư Lữ Lệ Bình sao?"
Nghe có người gọi mình, Lữ Lệ Bình sửng sốt.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
Là một người trẻ tuổi đàn ông lại đẹp trai.
Cô nhíu mày, vô thức lui về sau một bước, vẻ mặt hồ nghi nhìn hai người nói: "Anh là?"
Giang Châu nghiêm túc nói: "Anh tới tìm diễn viên, thấy em rất thích hợp, muốn bàn bạc với em, được không?"
Nói xạo không đỏ mặt.
Chỉ cần kỹ năng này, ở vào thập niên tám mươi chất phác hiện giờ, cũng để tạo nên tạo ra sóng gió.
Mọi người đều tâm tư đơn thuần, Lữ Lệ Bình không hề hoài nghi, dù sao hiện giờ cũng có không ít đạo diễn tới giới giải trí tìm diễn viên.
Cũng giống với phim Mục mã nhân chiếu năm ngoái.
Tùng San San chính là được người ta phát hiện ở trong trường, sau đó lên phim rồi nổi danh khắp đại giang nam bắc.
"Tìm diễn viên? Em…em sao?"
Lữ Lệ Bình kinh ngạc nhìn Giang Châu, một lát sau mới nói: "Em còn là sinh viên, hơn nữa kinh nghiệm diễn xuất của em còn non nớt, anh tìm em? Là thật sao?"
Lúc này Giang Minh căng thẳng đến mức tay rịn đầy mồ hôi.
Anh ta nghiêng đầu, liếc nhìn Giang Châu, trong đầu lại kinh ngạc thầm nhủ.
Mới bao lâu không gặp?
Em trai của mình, sao lại ba hoa chích choè đến vậy?
Đóng phim cái gì?
Đạo diễn cái gì, sao anh ta nghe mà không hiểu gì?
"Không biết có thể tìm một chỗ để bàn chuyện hay không? Nếu em không yên tâm, cứ nói chuyện ngay trước toà nhà cũng được, nơi đây các sinh viên đều đang học tập, quấy rầy bọn họ không tốt lắm."
Giang Châu nói xong, Lữ Lệ Bình có chút kích động.
Cô suy nghĩ một chút, gật đầu, theo Giang Châu đi ra ngoài.
Ba người đi tới trước tòa nhà dạy học, tùy ý ngồi xuống một bãi cỏ.
Giang Châu đưa tay móc ở trong túi móc, lại lấy ra một tấm thẻ công tác.
Giang Minh: "????"
"Em nhìn đi, đây là thẻ công tác của xưởng phim, anh phụ trách chọn diễn viên."
Lữ Lệ Bình nhận lấy, nhìn thoáng qua, đích thật là thẻ công tác của xưởng phim.
Vào thời đại này, cả thẻ căn cước cũng không có, ai sẽ nghĩ đến việc xác định tính xác thực của thẻ công tác?
Lữ Lệ Bình cuối cùng buông xuống đề phòng.
Cô có chút kích động, khuôn mặt đỏ hẳn lên.
"Em… em thực sự có thể chứ? Không biết là diễn vai gì? Em có thể thử một lần sao?"
Giang Châu gật đầu.
"Được, sang năm em tốt nghiệp, xác suất lớn sẽ được phân đến xưởng phim Thượng Hải, cũng thật trùng hợp, bộ phim này sang năm sẽ khởi quay tại thành phố Thượng Hải, tên là Bằng hữu của đồng niên, là đề tài chiến tranh, hiện nay đang ở giai đoạn tuyển chọn diễn viên."
Giang Châu đang nói thật.
Đối lập với bạn học cùng lớp Tùng San San năm thứ hai đại học giờ đóng phim Mục mã nhân mà thành danh, Lữ Lệ Bình thì không may mắn như vậy.
Nhan sắc của cô không tính là đặc biệt xuất chúng.
Quan trọng nhất là vẫn luôn không tìm được vai thích hợp.
Mãi đến khi tốt nghiệp năm 1984, được phân về xưởng phim Thượng Hải, mới tham gia bộ phim đầu tiên.
Chính là bộ phim Bằng hữu của đồng niên.
* Trong phim Những năm tháng rực lửa: Trữ Cầm (Lữ Lệ Bình): Xuất thân trong một gia đình thượng lưu có danh vọng tại Bắc Kinh, thuở thiếu nữ đã là hoa khôi học đường, lớn lên tham gia đoàn văn công quân giải phóng một thì gian rồi kết hôn với tham mưu trưởng Thạch Quang Vinh. Bản tính bà rất hiền thục, giỏi cam chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT