Thấy đã bốn năm ngày trôi qua, cửa tiệm đối thủ vẫn cứ kinh doanh bình thường, không hề xảy ra chút khó khăn nào?
Việc này khiến cho Giang Minh Phàm luôn luôn trầm tĩnh lạnh lùng cũng khó tránh khỏi bối rối.
Ngày hôm đó, gã rốt cục không nhịn được, sớm đã vào trong tiệm.
"Phương Vân Lương?"
Giang Minh Phàm liếc mắt liền thấy Phương Vân Lương ngồi chồm hổm ở cửa hút thuốc lá.
Người sau hút thuốc, phun từng vòng khói thuốc, mặc áo khoác, quần ống loa, kính mát treo ở trên đỉnh đầu, cả mác cũng chưa tháo.
Trông bình chân như vại.
"Chuyện gì vậy?"
Giang Minh Phàm đi tới, cau mày, nhỏ giọng nói: "Sao anh còn lòng dạ hút thuốc chứ? Đây đã là lúc nào rồi? Anh không phát hiện cửa tiệm của chúng ta đã không mở nổi nữa sao? Mối làm ăn đều bị tiệm thiết bị điện Liễu Giang đoạt hết! Sao anh còn lòng dạ hút thuốc?"
Thực sự là khiến gã tức sôi ruột!
Phương Vân Lương liếc nhìn gã, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sao anh lại không có lòng dạ hút thuốc? Giang Châu hắn giờ là người được cấp trên bảo vệ, động hắn, vào tù bóc lịch thì không phải chuyện vui gì đâu."
"Giang Minh Phàm, không phải cậu rất có bản lĩnh sao? Sao lại cứ xúi anh như vậy? Có bản lĩnh, chính mình đi!"
Nói tới chỗ này, Phương Vân Lương đã nhấn mạnh.
Vẻ hung tợn này vừa lộ ra, lập tức khiến Giang Minh Phàm run rẩy, trong nháy mắt tỉnh táo không ít.
"Vân Lương, anh hiểu lầm rồi, em cũng chỉ sốt ruột thôi."
Giang Minh Phàm tái xanh mặt, miễn cưỡng bài trừ khuôn mặt tươi cười, nói: "Chúng ta đều là kiếm miếng cơm ăn, lúc này mối làm ăn bị cướp, trong lòng cũng không thoải mái, đám đàn em của anh cũng thiếu tiền mà!? Nếu như chuyện này không được giải quyết, chúng ta sẽ phải uống gió tây bắc."
Gã nói, lấy ra từ trong túi một xấp tiền.
Chắc khoảng có năm sáu trăm tệ.
"Số tiền này, anh cầm tiêu trước, chúng ta đều là bạn hợp tác làm ăn với nhau, nên tỉnh táo một chút."
Phương Vân Lương bật cười, tiện tay nhận lấy, rồi đếm.
"Ít vậy sao?"
Y trào phúng nhìn chằm chằm Giang Minh Phàm, vỗ vỗ xấp tiền trong tay.
"Còn ít sao!"
Giang Minh Phàm sửng sốt.
Lập tức có chút không vui.
Hành động này của gã, vốn mang ý định lấy lòng cùng xoa dịu.
Trước đây lần nào cũng hiệu quả, đối với Phương Vân Lương mà nói, nhận một lần tiền chính là nợ mình một lần nhân tình, lần nào mà không hiệu quả?
Sao lần này...
Ánh mắt của y nhìn mình khiến gã hay lo lo sao á?
Giang Minh Phàm cố bình tỉnh lại, nhìn Phương Vân Lương, mở miệng nói: "Phương Vân Lương, anh nói gì vậy? Số tiền này cũng đâu có ít, hơn nữa, đây chính là em đưa cho anh! Anh nói lời này có phải hơi quá đáng hay không?"
"Quá đáng?"
Phương Vân Lương nghe vậy, như nghe được chuyện gì vô cùng nực cười, lập tức đứng dậy, cười khinh bỉ, đề cao âm lượng, mắng: "Giang Minh Phàm, con mẹ mày, coi tao như thằng ngu để đùa bỡn hả?!"
Giang Minh Phàm sửng sốt.
"500 tệ mà gọi là nhiều? Một năm qua, mày lừa tiền của tao, hại đàn em của ông làm không công cho mày, 500 tệ cho ăn mày hả?"
Phương Vân Lương từ khi sinh ra đã cao lớn.
Cơ thể bắp thịt cuồn cuộn, lại đang giận dữ, lập tức đứng dậy nhìn chằm chằm Giang Minh Phàm, cường tráng mà khủng bố.
Gã ta tái mặt.
Gần như theo bản năng lui về sau một bước.
Giang Minh Phàm người này, tuy cực kỳ ích kỷ, giỏi về tâm kế, trăm phương nghìn kế muốn lợi dụng người khác, thế nhưng vào thời khắc chính thức đối mặt loại nguy cơ bị đánh thật sự, phản ứng đầu tiên của gã chính là sợ hãi.
Dù sao, dù tiền quan trọng đến đâu đi nữa, cũng không quan trọng bằng tính mạng.
Giang Minh Phàm tuy ánh mắt trốn tránh, lại vẫn muốn nguỵ biện.
"Vân Lương, anh đang nói gì vậy? Chúng ta hợp tác lâu như vậy, em là người như thế nào, anh không biết sao?"
Gã nói: "Hơn một năm qua, hai chúng ta mở tiệm, vẫn luôn phân chia rõ ràng, lợi nhuận chia đều, em nào có bạc đãi anh và đàn em của em?"
"Anh đừng nghe lời của người khác, tổn thương hòa khí của chúng ta."
Phương Vân Lương sắc mặt hung ác nham hiểm.
Cường Phi cùng Đông Tử lúc này cũng tới.
Hai người không nói nửa lời, trong tay cầm một cây côn, gõ cộp cộp ở trên quầy, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Giang Minh Phàm, dường như chỉ cần Phương Vân Lương nói một tiếng, hai người lập tức vung gậy đập người.
Tình huống này, khiến cho Giang Minh Phàm rất sợ hãi.
"Phương Vân Lương! Anh phải nghĩ cho kỹ! Chúng ta mới là bạn làm ăn!"
Gã lớn tiếng nói, sợ run người.
"Con mẹ mày."
Phương Vân Lương mắng.
"Bạn làm ăn? Tao tin cmm đó, trước đây hợp tác với mày, tiền ra phân nửa, cửa hàng mặt tiền cũng là tao tìm, kết quả mày làm chuyện gì?"
Hắn mắng to: "Đồng hồ điện tử nhập với giá 45 tệ? Radio nhập với giá 80 tệ? Con mẹ mày, mày coi tao là khỉ để đùa giỡn hả?!"
Nhắc tới chuyện này, Phương Vân Lương gần như phát điên.
Trước đó Giang Châu nói về chuyện lợi nhuận, gã đã nảy sinh nghi ngờ, lập tức trở về kiểm toán.
Kết quả dựa theo kiểm tra giá của hàng hóa trong rương, phát hiện lợi nhuận gì gì đó đều khớp.
Lúc ấy gã còn nghi ngờ là Giang Châu đang hố mình.
Kết quả hôm sau, Cường Phi đi tìm Dương Thụ Long, hai người quan hệ vẫn khá tốt, ba của Cường Phi trước đây từng cùng Dương Thụ Long thu đồng nát.
Dương Thụ Long nói hết sự thật, thậm chí cầm ra ảnh chụp bản thân đi Dương Thành, chứng minh mình quả thật theo Giang Châu đi Dương Thành nhập hàng, mới xem như hoàn toàn chứng minh, mức giá mà Giang Minh Phàm nhập hàng về có vấn đề.
Cường Phi không tin lắm, lại đi cửa hàng mặt tiền khác hỏi thăm.
Á đù.
Chỉ vừa hỏi, hỏi được cái hay ho ngay.
Phương Vân Lương cùng Cường Phi Đông Tử ba người, lại so sánh với giá nhập hàng mới, sau khi tính toán, phát hiện thật sự giống với Giang Châu nói, lợi nhuận đúng là thiếu mất một nửa!
Chỉ là ba người vốn không có văn hóa.
Vì vậy tính toán tương đối chậm, đến tận hôm qua mới hiểu, ngày hôm nay Giang Minh Phàm đã tới rồi.
Phương Vân Lương đang bực bội.
Nhìn chằm chằm Giang Minh Phàm, nói: "Cho mày hai lựa chọn, thứ nhất, đem số tiền đã nuốt kia trả lại cho tao, một xu cũng không được thiếu!"
"Thứ hai, để lại một ngón tay, chuyện này coi như xoá bỏ!"
Giang Minh Phàm sợ đến mức nổi cả da gà.
Gã gần như phản xạ có điều kiện chuẩn bị chạy, nhưng đám người Cường Phi sớm đã có chuẩn bị.
Nhất là Đông Tử, đang nín giận nãy giờ!
Vốn cho rằng thằng khốn Giang Châu lừa mình, không ngờ quanh đi quẩn lại, phát hiện Giang Minh Phàm mới là một con chó ăn thịt người không nhả xương!
Nó tiến lên mấy bước, như xách con gà con vậy, dùng một tay lôi cổ áo của Giang Minh Phàm qua.
"Chạy đâu hả? Có tin bố mày chặt mày ngay bây giờ hay không?!"
Cùi không sợ lở.
Huống chi, đối với đám người như Đông Tử, cái gì người đọc sách, cái gì nói lý, đều là rác rưởi!
Bọn họ chỉ tin vào nắm đấm!
Phương Vân Lương cầm gậy gộc, liên tục gõ vào quầy hàng, vẻ mặt sốt ruột.
"Suy nghĩ kỹ chưa? Tao không kiên nhẫn lắm đâu!"
Sắc mặt của Giang Minh Phàm lúc trắng lúc xanh, trên trán toàn là mồ hồi.
"Em trả tiền."
Gã cố nói từ trong kẽ răng, gằn từng chữ: "Em trả tiền cho anh!"
Phương Vân Lương vui vẻ cười.
Cầm gậy dí dí mặt của gã Phàm.
"Mẹ kiếp, coi như mày thức thời."
~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT