Triệu Ngân Hoa ngẩn người.

Thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm?

"Anh nói nghiêm túc à? Hai thẻ 2 tệ cùng 2 phiếu thực phẩm? Tất cả đều cho chúng tôi?"

Triệu Ngân Hoa nhìn chằm chằm Giang Châu, hỏi lại thêm một lần nữa, sợ Giang Châu không có nói rõ ràng hoặc là mình nghe lầm.

Giang Châu cười nói: "Dì Triệu à, cửa hàng của cháu ở đây, sao có thể lừa mọi người được! Tuy tấm thẻ này chỉ có thể dùng một lần, nhưng cũng giúp mọi người bớt giận rồi đúng không?"

Nghe thấy lời khẳng định của Giang Châu, đám người Triệu Ngân Hoa lập tức liếc nhau, sau đó đều nở nụ cười.

"Aiii! Nhìn xem! Nhìn xem! Cậu quả nhiên là biết làm người! Chúng ta đều là tiểu dân chúng, có thể hiểu được tăng giá trong làm ăn, nhưng cậu không thể đột nhiên tăng giá ác như vậy nha!"

Triệu Ngân Hoa dịu giọng lại rồi lẩm bẩm vài câu với những người xung quanh.

Vốn dĩ mấy bà cô muốn ghé qua để xem có chiếm được chút tiện nghi nào không, giờ nhận được tận hai phiếu khuyến mại giá hai tệ và hai tấm tem phiếu thực phẩm thì lập tức cao hứng..

Vài phút sau, Giang Chu tuỳ tiện nhặt lấy mấy tờ giấy nháp, gấp đôi lại, cắt ra, cầm bút viết tên mình lên đó, rồi viết một chữ in hoa "hai tệ" ở phía trên.

"Phiếu giảm giá này chỉ có thể sử dụng một lần thôi, dì à, dì cất kỹ nhé! Đừng làm mất nó! Không quản người nào đến đến, chỉ cần cầm phiếu giảm giá này theo thì cửa hàng điện khí Liễu Giang chúng cháu đều nhận!"

Vừa nói hắn vừa rút thêm hai tấm phiếu lương thực, gấp lại cùng với phiếu giảm giá rồi đưa cho Triệu Ngân Hoa.

Triệu Ngân Hoa vội vàng vui mừng hớn hở nhận lấy, trên mặt cười tươi hoa.

Ai nha.

Đây cũng là tiền đấy!

Chẳng phải cũng giống như bồi thường bằng tiền sao?

Sau này thời gian còn dài, sắp tới còn phải mua nhiều thứ, nếu cái phiếu này có thể giảm giá thì nó không khác gì tiền!

Còn phiếu thực phẩm này, có thể mua thực phẩm, càng thiết thực hơn!

Không lỗ!

Nhiều người vui vẻ xếp hàng để nhận phiếu mua hàng và phiếu thực phẩm.

Ngay sau đó, có người trong đám đông đột nhiên nói: "Aii! Mấy ngày trước cháu trai tôi vừa nói muốn có một chiếc đồng hồ điện tử! Ở đây có thể mua được không?"

"Giá cả thế nào?"

Giang Chu bất động thanh sắc liếc thoáng qua giá niêm yết.

Nó vừa được Diệp Mẫn Kiệt đổi sáng nay, 69 tệ.

Giang Châu hạ giọng cười nói: "Haizz, không giấu gì mọi người, dạo này giá cả ở bên phía Bành Thành đang trôi nổi không chừng. Thực sự là không còn cách nào, nên giá niêm yết hôm nay là 69 tệ. Dạo gần đây, giá đồ điện càng ngày càng tăng. "

Hắn nói rồi cố ý kéo dài giọng, thì thầm: "Dì là khách quen, cháu sẽ để cho cô với giá sáu mươi lăm tệ, cô thấy sao?

Cơ mà tốt hơn hết là cháu nhắc dì một câu, hai ngày nữa mua là tốt nhất, cháu nghe bên trên nói sắp sửa sẽ giảm giá tiếp!"

Lời này vừa này ra, trong lòng bà dì kia thấy thoải mái hơn không ít.

Ai nha!

Cậu trai trẻ kia là ông chủ vậy mà lại còn bảo mình mấy ngày nữa mới đến mua để được giá hời, quả nhiên là biết làm người!

Ngay sau đó bà dì kia giơ ngón tay cái lên với Giang Châu.

"Cậu quả là biết làm ăn! Đúng là khiến cho người ta yên tâm! Về sau tôi nhất định sẽ đến đây! Nhất định sẽ nhớ mặt cậu!"

Ngay sau đó qua vài lời dụ dỗ của Giang Châu mấy bà dì này lập tức tâm hoa nộ phóng.

Cả ngày hôm nay, có rất nhiều người liên tiếp đến với lý do cũng giống như trên, vừa vào đã đòi trả hàng, sau khi được trấn an bằng tem phiếu cùng phiếu giảm giá thì liền hài lòng rời đi.

Diệp Mẫn Kiệt vẫn trầm mặc không lên tiếng cho đến tận khi trời tối.

Giang Châu viết phiếu giảm giá nguyên một ngày, vừa mệt vừa đau lưng.

Hắn đứng dậy, lấy nắm đấy đập đập vào cánh tay, quay sang Diệp Mẫn Kiệt nói: "Mẫn Kiệt, đi thôi, trời sắp tối rồi, về sớm một chút."

Diệp Mẫn Kiệt có chút thất thần.

"Mẫn Kiệt? Sao vậy?"

Giang Châu gọi hai lần anh mới nghe thấy.

Anh lập tức bình tĩnh trở lại, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Giang Châu, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

"Giang Châu, tôi thực sự xin lỗi. Tôi chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn và mang lại nhiều lợi nhuận hơn cho cửa hàng của chúng ta. Tôi không ngờ... mọi chuyện sẽ rắc rối như vậy."

Diệp Mẫn Kiệt cúi đầu, không nhìn rõ tâm tình bên trong ánh mắt.

Anh không cam tâm, cũng cực kỳ nghi hoặc.

Dựa theo bối cảnh mà nói anh và Giang Châu giống nhau, cùng sinh ra trong bùn, không có ai giúp đỡ.

Còn về trình độ học vấn thì...

Không cần phải nhắc đến..

Tốt xấu gì thì anh cũng là người từng có công ăn việc làm ổn định, xuất thân từ cấp trung, chăm chỉ học hành cuối cùng cũng được vào cơ quan nhà nước, điều đó chứng tỏ anh cũng không hề ngu ngốc!

Nhưng mà…

Nhưng vì sao, vì sao anh lại thua kém Giang Châu trong việc làm ăn?

Vừa rồi khi Giang Châu nghĩ ra cách phát phiếu mua sắm, anh quả thực là sợ ngây người!

Thậm chí anh còn chưa nghĩ đến phương pháp này!

Thế nhưng Giang Châu lại nghĩ ra!

Nguyên cả ngày hôm nay, tâm trạng của anh đều không ổn.

Lúc Giang Châu gọi anh, Diệp Mẫn Kiệt không nhịn được ngẩng đầu nhìn Giang Châu, hỏi: "Tôi luôn cho rằng làm ăn là chuyện rất đơn giản, nhưng… nhưng tại sao tôi luôn luôn biến khéo thành vụng vậy?"

"Đồng chí Giang Châu, anh có thể nói cho tôi biết được không? Có thể nói cho tôi biết, phải làm sao tôi có thể kinh doanh tốt, kiếm được nhiều tiền không? "

Bầu trời xám xịt.

Trước cửa hàng điện khí Liễu Giang, Diệp Mẫn Kiệt cứ như vậy nhìn hắn.

Đôi mắt anh tha thiết mà nhiệt liệt, dưới sắc chiều chạng vạng tối của những năm 80, ánh sáng rực rỡ của mặt trời trước khi lặn phản chiếu niềm khao khát vô tận và không thể che giấu trong mắt anh.

Anh ấy muốn kiếm tiền, nóng lòng muốn kiếm tiền.

Trái tim Giang Châu khẽ thắt lại.

Giờ phút này, đối với Giang Châu mà nói, hắn đột nhiên có cảm giác hối hận.

Có lẽ...

Hắn không nên đưa Diệp Mẫn Kiệt đến Bắc Kinh, nơi phồn hoa che mắt người này.

Giang Chu liếc nhìn Diệp Mẫn Kiệt, sau đó duỗi tay vỗ vỗ vào vai anh, nói: "Kinh doanh nghe có vẻ giống như đầu cơ trục lợi, nhưng thực ra là một môn khoa học."

"Kiếm tiền thành công là một loại quá trình rất kỳ diệu. Nếu mà phải nói rõ hơn, thì đó chính là tích lũy kinh nghiệm, sau đó chờ thời cơ tốt quay đầu kiếm thật nhiều tiền."

Giang Châu nói: "Và việc anh cần làm bây giờ là tích lũy kinh nghiệm, khi cơ hội đến thì phải nắm chắc lấy nó, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền."

Giang Châu nói xong liền nghiêm túc liếc nhìn Diệp Mẫn Kiệt.

"Mẫn Kiệt, anh cứ làm ăn cho tốt đi. Khi nào anh thực sự có thể bình tâm lại mà kinh doanh, tôi sẽ chỉ cho anh một con đường."

Giang Châu đúng là rất muốn giúp anh.

Nhưng Diệp Mẫn Kiệt lúc này mới đến thủ đô, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ hội có thể kiếm nhiều tiền dễ như trở bàn tay như vậy.

Không quan tâm chính đạo hay tà đạo, anh đã vót nhọn đầu rồi thì phải đâm vào bên trong..

Kết quả là một bước sai tiếp một bước sai.

Mấy bác gái bị xúi giục đến đây hôm nay chính là kết cục và hậu quả.

Hơn nữa, đây mới chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Vạn nhất gặp phải chuyện lớn hơn thì...

Thế thì đó thực sự là phiền toái.

Diệp Mẫn Kiệt không nói gì, anh cúi đầu nhìn đôi giày vải đã giặt đến trắng bệch của mình, anh biết rõ, rằng đôi giày này là đôi tốt nhất của mình, cũng là đôi duy nhất mình có thể mang ra đeo.

Thế nhưng dù vậy cũng chỉ có anh biết rằng, cái tất bên trong đôi giày vải đã bị rách tận mấy miếng, là mẹ anh dùng kim chỉ khâu lại bằng tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play