Trong sân.

Trần A Tinh đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, xoay tròn cái con quay trong tay, nó bất chợt ngẩng đầu nhìn Đại Phi Tiểu Phi, nói: "Đại Phi Tiểu Phi, tớ nói với các cậu một điều, được không?"

Đại Phi Tiểu Phi nhìn thấy ngay được là rõ ràng Trần A Tinh đang không vui.

Hai anh em cũng ngồi xổm xuống nói: "Cậu nói đi, chúng ta là anh em tốt! Việc của cậu là việc của chúng tớ!"

Cả hai đứa đang ở độ tuổi thiếu niên khí phách, hài tử choai choai, cộng thêm việc xem phim truyền hình quá nhiều. Thế nên ba đứa thậm chí còn đã quỳ trước một mô đất, rồi mỗi đứa rót một chén nước, sau đó tưới một ít xuống đất rồi uống cạn.

Xem như là "Uống máu ăn thề".

Trần A Tinh dừng lại một chút, hiển nhiên là có chút xấu hổ, cậu đỏ mặt, một lúc sau mới nói tiếp: "Tớ cũng muốn có mẹ, dì Giang đối xử với tớ rất tốt… Tớ muốn gọi cô ấy là mẹ, được không?"

Sau khi nói xong, lại sợ hai anh em không đồng ý, nó lại lập tức nói thêm: "Tớ sẽ chia sẻ cha tớ với các cậu! Cha tớ rất có tiền! Cha tớ không đánh người, còn mua thức ăn ngon cho các cậu mỗi ngày! Được không?

Trần A Tinh nói xong, nước mắt liền ứa ra, nó đưa mu bàn tay lên lau, nhưng mà lau kiểu gì cũng không hết.

Đại Phi Tiểu Phi sửng sốt.

Hai đứa bắt đầu nhìn nhau.

Rõ ràng là hai đứa đang suy nghĩ nghiêm túc về điều A Tinh vừa nói.

Trong khoảng thời gian Giang Thấm Mai đã đưa hai đứa rời khỏi Trịnh Minh Quý, xung quanh có không ít lời đồn thổi, tụi nhỏ cũng nghe được ít nhiều.

Nào là cái gì mà không lấy được chồng, không người đàn ông nào muốn có một người phụ nữ lấy chồng thứ hai có hai con trai, vân vân.

Nửa đêm, khi hai đứa giật mình tỉnh dậy, không biết bao nhiêu lần nhìn thấy Giang Thấm Mai lén rơi nước mắt.

Đại Phi nghĩ một hồi rồi mở miệng nói: "Cậu có thể bảo đảm cha cậu sẽ đối tốt với mẹ tớ không? Tiểu Phàm và tớ không cần tiền, chỉ cần có ăn là được, nhưng nếu cha cậu dám đối xử không tốt với mẹ tớ, tớ sẽ đánh cha cậu!"

Tiểu Phi cũng gật đầu.

Nắm chặt tay, nhe răng nói: "Đúng! Đánh, phải đánh!"

Trần A Tinh cực kỳ cao hứng, nó quẹt vội mấy dòng nước mắt, mỉm cười đứng dậy.

"Nếu cha tớ bắt nạt dì Giang, tớ cũng sẽ đánh cha một trận!"

"Thế thì tốt rồi! Cậu có thể gọi mẹ tớ là mẹ! Tớ cùng Tiểu Phi đồng ý!"

Ba đứa trẻ vui vẻ đạt thành hiệp nghị.

Hai nhân vật chính giờ vẫn chưa biết chuyện hiệp nghị kia giờ đang trong tình trạng khó xử.

Sau khi tắm xong, Trần Mã Long phát hiện mất sợi dây chuyền nên chạy ra khỏi phòng mà không kịp mặc quần áo.

Anh đang ở trần, khi nhìn thấy Giang Thấm Mai liền vội vàng hỏi: "Thấm Mai, thấy sợi dây chuyền của anh đâu không? Cái giống như đồng hồ ấy!"

Giang Thấm Mai đang ôm bộ quần áo bẩn của anh, có chút lúng túng khi đứng trước mặt Trần Mã Long.

Cô giơ cái dây chuyền trên tay lên, hỏi: "Có phải cái này không? Lúc em thức dậy thì thấy nó đang rơi xuống đất, may là không bị hỏng, em nhặt được..."

Lời nói còn chưa dứt, Trần Mã Long đã bước nhanh tới cầm lấy sợi dây chuyền.

Anh không để ý mọi thứ xung quanh mà vội vã mở ra, cẩn thận kiểm tra bức ảnh chụp bên trong.

Khi thấy bức ảnh vẫn còn nguyên vẹn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Thấm Mai ngẩn người, vừa nãy cô đã vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp bên trong, đó là một người phụ nữ có mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, dung mạo xinh đẹp thanh tú.

Trong đầu cô vốn chỉ là phỏng đoán.

Giờ nhìn thấy phản ứng của Trần Mã Long, cô mới cảm thấy chắc chắn về suy đoán của mình.

Không hiểu sao trong lòng cô lại có chút chua xót, như bị vật gì đó nhẹ nhàng nhéo một cái, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Thế… vậy em đi giặt quần áo đây."

Giang Thấm Mai miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, không đợi Trần Mã Long nói gì thì đã ôm quần áo rồi cúi đầu, bước vội qua Trần Mã Long.

Trần Mã Long: "..."

Anh cẩn thận đeo sợi dây chuyền vào cổ, rồi lại nhìn bóng lưng của Giang Thấm Mai, có chút choáng váng.

Hình như… Bầu không khí này không đúng lắm?

Trần Mã Long khá là thô lỗ với mấy loại sự tình yêu đương. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy sợi dây chuyền này trọng yếu với mình, giọng điệu lúc ấy cũng chỉ có chút gấp gáp, cũng không nặng lời nên vấn đề này cũng không nên quan trọng hoá.

Sau đó Trần Mã Long đã dần dần phát hiện hình như có mùi gì đó không đúng.

Lúc ăn cơm, Giang Thấm Mai vốn vẫn ngồi bên cạnh anh, nhưng hôm nay cô lại bưng bát ngồi trên băng ghế nhỏ, cách anh rất xa.

Buổi chiều lúc làm sườn xám, cô cũng không cho anh quan sát. Cô trực tiếp quay về phòng, khóa trái cửa, anh có gọi thì cũng giả vờ là không nghe thấy.

Thái dương của Trần Mã Long bắt đầu giật giật.

Phụ nữ đến cùng là đang nghĩ gì vậy?

Hắn tức giận ngồi dưới gốc cây nhãn cây nhãn uống rượu giải sầu, lúc này Giang Châu liền tiến đến, kéo một cái băng ghế rồi ngồi xuống cạnh anh, sau đó cầm chén lên uống cạn.

"Anh Long? Không vui sao?"

Trần Mã Long trừng mắt liếc hắn một cái.

"Mấy người đại lục tâm tư nhiều quá! Động một chút lại tức giận, không biết ta đã làm cái gì, mà chị hai của cậu lại không để ý đến ta nguyên một ngày!"

Giang Châu uống một hớp rượu.

"Chị hai mặc kệ anh, nhưng chị hai vẫn nấu ăn cho anh và giặt quần áo cho anh. Thế sao anh lại không vui?"

Trần Mã Long nghẹn lại.

Cái lời kia, quả là không sai, thế nhưng lại khiến tâm lý anh trở lên hoảng loạn.

Giang Châu đặt ly rượu xuống, cười nói: "Anh Long, anh thích chị hai của em rồi."

Trần Mã Long đang uống rượu liền sặc một cái!

Thích sao?

Anh là người có tính cách tiêu sái, làm việc tùy tiện, trong lĩnh vực kinh doanh thì rất nhiều bằng hữu, nhưng trên phương diện tình cảm thì lại đơn côi, trống rỗng.

Những năm qua, anh cũng đã từng chạm qua nữ nhân, nhưng số lần cực kỳ ít, trên cơ bản đều không để ý.

Nhưng bây giờ khi bỗng nhiên nhìn thấy Giang Thấm Mai, anh lại có chút tay chân luống cuống..

Haizz.

Trần Mã Long không lên tiếng.

Anh lại uống thêm hai ly nữa.

Cách đó không xa, Trần A Tinh bỗng nhiên chạy tới, trên tay cầm một cốc nước đen như mực, vừa chạy vừa hô: "Không cho! Không cho! Đây là của tớ!"

Đại Phi Tiểu Phi cười ha ha đuổi theo phía sau

Ngay khi Trần Mã Long định đứng lên khiển trách, thì không ngờ rằng Trần A Tinh lại lao thẳng vào anh.

"Ầm ầm!"

Nước bùn trong bể men đổ hết lên quần áo của Trần Mã Long.

Anh bực bội phủi phủi quần áo, mắng: "Chạy như chốn không người thế! Không nhìn thấy đường sao? Hai mắt nhìn lên trên trời sao? Cha con vừa tắm xong!"

Trần A Tinh lập tức lùi lại vài bước, trốn đằng sau Đại Phi Tiểu Phi, không nói gì.

Trần Mã Long mắng thêm hai câu, nhưng cũng không muốn động thủ mà bất đắc dĩ liếc nhìn Giang Châu: "Tôi đi tắm, buổi tối lại tiếp tục uống nhé!"

Nói xong anh liền đi tắm rửa.

Thời tiết nắng nóng, thân thể anh lại dễ đổ mồ hôi.

Trần A Tinh nháy mắt với Giang Châu, lộ ra ý cười.

Giang Châu giơ ngón tay cái lên với nó.

Ách.

Đứa trẻ này quả là một diễn viên trời sinh!

Bên này.

Giang Thấm Mai trong nhà đang gấp rút thực hiện công việc sửa chữa cuối cùng.

Thêm một ngày thêu nữa là bộ sườn xám này về cơ bản sẽ xong, đồng nghĩa với việc Trần Mã Long cùng Trần A Tinh sẽ trở về.

Trái tim cô chua xót, không rõ mùi vị gì, trong vô thức lại nghĩ đến bức ảnh trong chiếc dây chuyền của Trần Mã Long.

Trên thực tế, Giang Thấm Mai không phải là không nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Trần Mã Long.

Đối với Trịnh Minh Quý, cô đã hết tình cảm từ lâu.

Nghiêm chỉnh mà nói, từ lần đầu tiên Trịnh Minh Quý động thủ với cô, Giang Thấm Mai đã tan nát cõi lòng rồi.

Từ đó về sau, đều là ngơ ngơ ngác ngác, sống chỉ vì hai đứa con của mình.

Sau này khi mà Trịnh Minh Quý đánh cả hai đứa nhỏ, thì cô đã triệt để tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play