Giang Châu đi tới, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh 3 đứa trẻ.
"Đông Tử nè, còn nhớ anh là ai không?"
Giang Châu cười híp mắt nói.
Đứa trẻ lớn nhất, 12 tuổi, gầy giống như một con khỉ.
Nó mặc quần cộc cùng một cái áo mỏng, đang chuẩn bị trèo lên cây để bắt bọ hung.
Nghe có người kêu tên mình, Đông Tử lập tức quay đầu lại.
"Ai! Anh Giang!"
Đông Tử là tiểu bá vương trong đám con nít trong làng.
Đánh lộn cực kỳ ác.
Giang Châu chính là thằng vô công rỗi nghề, mỗi ngày không phải bắt cá thì leo lên núi hái trái cây, vì vậy ở trong lòng bọn nhỏ trong thôn, hắn chính là đại ca lãnh đạo.
Không ít đứa trẻ đều thích chơi với Giang Châu.
Đông Tử nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh.
Nó không bắt bọ hung nữa, vội vàng tuột xuống từ trên cây, chạy đến bên người Giang Châu, nói: "Anh Giang, hai ngày này sao anh không vào sông bắt cá nữa? Có phải lén tìm chỗ chơi, không mang theo em đi chung hay không?"
Giang Châu sờ sờ đầu của Đông Tử.
Hai đứa bé còn lại cũng vây quanh.
Giang Châu hếch cằm lên, nói: "Vậy anh mang mấy đứa đi chơi trò mới nhé?"
Đông Tử vẻ mặt hưng phấn nói: "Anh Giang! Chơi gì vậy? Đào trứng chim hay là đi bắt cá? Em sẽ về len lén mang diêm, chúng ta vào rừng nương ăn!"
Giang Châu nhịn cười.
"Không phải, là anh mang theo bọn em cùng nhau kiếm tiền!"
Kiếm tiền?
Hai chữ này thật sự là mới mẻ.
Đông Tử gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
"Chúng ta có thể kiếm tiền ở đâu? Anh Giang, kiếm thế nào? Nếu có thể kiếm được 5 xu, em đi mua kẹo ăn ngay!"
Giang Châu cười nói.
"Nhìn xem đây là gì."
Hắn nói, móc ra từ trong túi của mình ba đồng xu 8 hào.
Đây là vì để cho 3 đứa trẻ tin tưởng, mình thực sự mang của bọn nó kiếm tiền.
Quả nhiên, 3 đứa trẻ đều phấn khích đến mức ánh mắt sáng rực.
"Thật nhiều tiền! Còn là từng đồng từng đồng!"
Giang Châu nói: "Các em có muốn không?"
Hắn kéo dài ngữ điệu.
Chẳng khác gì đang lừa bán trẻ con.
3 người Đông Tử quả nhiên đồng loạt gật đầu, gương mặt thèm thuồng.
"Không phải ba mẹ các em đang cấy mạ ở trong ruộng sao? Chưa từng nhìn thấy cá chạch lươn trong động bùn sao?"
Cá chạch lươn?
Thứ này thì lũ trẻ nông thôn thấy quá nhiều!
Nhưng vào thời đại này, có rất ít người ăn thứ này.
Đông Tử cau mày, vẻ mặt chán ghét nói: "Anh, anh muốn thứ kia làm gì, hình dáng vừa xấu xí lại khó ăn, ăn vào toàn mùi đất, thúi chết!"
2 đứa bé còn lại gật đầu theo.
Trên thực tế, thời đại này ở vùng nông thôn, có rất nhiều lươn cá chạch.
Nhất là đến mùa cấy mạ, mới vừa đầu xuân, tất cả lươn trong bùn đều chui ra ngoài.
Sở dĩ ít khi bắt ăn, là bởi vì thứ này nấu tốn dầu, thêm nữa là, hiện tại đang vào mùa cấy, có ai rảnh rỗi thời gian đi bắt lươn?
Một khi không được rửa sạch, hoặc là thiếu dầu, làm ra ăn không ngon còn phí vật liệu, mổ lươn lại rất phiền phức, thật sự là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Còn không bằng ăn cá luộc!
Nhưng bọn họ không biết là lươn từ xưa đến nay chính là vật đại bổ.
Bọn họ làm không thể ăn không muốn ăn, thế nhưng trên huyện thành, mấy năm gần đây, thứ này bắt đầu được không ít người thèm muốn!
Chính xác mà nói, Giang Châu đời trước chính là dựa vào bán lươn, nên kiếm được thùng tiền thứ nhất!
Giang Châu nhìn Đông Tử cười cười, nói: "Chuyện này thì em đừng quản, em đó, đi bắt lươn, tốt nhất lớn một chút, 1 cân anh trả cho em 6 hào, em thấy thế nào?"
1 cân 6 hào.
Quá ngon.
Nếu bắt được con lươn lớn, vậy một con thì đã hơn 1 cân rồi!
Con nít dù sao cũng là con nít.
Giang Châu vừa nói xong, 3 đứa trẻ lập tức chạy đi mà không thèm ngoảnh lại.
Hồi nãy trong kênh nước, bọn nó nhìn thấy không ít!
Về nhà cầm một cái rổ, chụp lươn chắc chắn bắt được không ít!
Giang Châu nhìn thấy bóng lưng ba đứa trẻ chạy đi, bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười.
Hắn cũng không chờ ở chỗ này.
Dù sao lúc này không ít người đều đang nhìn mình, sợ mình làm hư con của họ.
Giang Châu cùng Đông Tử quen biết đã lâu.
Nó biết nhà mình ở chỗ nào.
Giang Châu trở về nhà.
~~~
Sau khi trời chạng vạng tối, Đông Tử cùng hai đứa bé khác đến nhà hắn.
3 người, quả thực thành khỉ bùn.
Toàn thân bẩn thỉu, trên tóc đều là bùn.
Nhưng trong tay của ba người, đều cầm một cái túi ni lông lớn.
Thấy Giang Châu đứng lên đi tới, 3 người nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng sáng bóng.
"Anh Giang! Nhìn!"
Đông Tử là một tiểu bá vương.
Túi chứa lươn trong tay vừa nhìn là nhiều nhất.
Cái túi nặng trĩu, nó lại cầm bằng một tay, cả người đều hơi khòm xuống.
2 đứa bé còn lại, tuy không nhiều như Đông Tử, nhưng nhìn phân lượng, chắc chắn cũng tới 2-3 cân.
Giang Châu: "..."
Lẽ nào hắn còn không đủ tiền trả công cho 3 đứa trẻ!?
Ban đầu việc thuê lao động trẻ em cũng khiến hắn rất băn khoăn, lúc này nếu như ngay cả tiền công cũng không lấy ra được, vậy thật có chút lúng túng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT