Giang Châu cười tủm tỉm nhìn Chu Khải Văn tiến vào, cứ như bạn cũ nhiều năm không gặp lên tiếng chào.
"Ăn rồi chưa?"
Giang Châu nhìn Chu Khải Văn, cười cười, nói khấy: "Sao lại gầy thành như vậy?"
Chu Khải Văn đi tới, ngồi trước mặt của Giang Châu, khóe miệng nhếch lên, nhếch môi cười tự giễu.
"Đây không phải là thứ mày muốn thấy sao?"
Chu Khải Văn khàn khàn nói, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu hung hăng nhìn hắn: "Nếu không phải là mày, nếu không phải là mày..."
"Cho dù không phải là tao, mày cũng sẽ là dáng vẻ này."
Chu Khải Văn còn chưa dứt lời, Giang Châu đã mở miệng cắt đứt gã.
"Mày luôn oán trách người khác, nhưng sao không cẩn thận suy nghĩ, từng chuyện từng chuyện, có chuyện nào không do mày tự đi lầm đường?"
Giang Châu nói: "Nuốt riêng thư của vợ tao, nghe sai khiến của người khác, dựa vào tiền của người khác để sống, thấy tao buôn bán kiếm được tiền, mày cũng muốn tới chen một chân vào."
"Chu Khải Văn, là mày đã làm sai trước, tại sao lại oán trách tao?"
Chu Khải Văn ngạc nhiên.
Chợt gã cười ha hả.
"Giang Châu, mày thật đúng là đứng nói chuyện không đau lưng!"
Gã hét lớn: "Mày có biết mùi vị của một người bị giam trong nhà hầm tối thui cả một ngày một đêm không? Mày biết mùi vị tao ba ngày ba đêm không uống một giọt nước, người em trai kia của tao, thì chê nước tắm của nó bẩn, còn đổ ngay ở trước mặt của tao?"
"Giang Châu, nghèo chính là một chuyện rất đáng sợ."
"Tao thực sự chịu đủ rồi."
Gã bụm mặt, nước mắt lăn dài từ trong kẽ ngón tay.
"Tao chỉ muốn bà ấy(mẹ) nhìn tao nhiều thêm một chút mà thôi."
"Sao cứ phải lấy chồng mới? Thằng già lưu manh bất tử đó, mỗi ngày đánh bà ấy, có gì tốt?"
"Tao trưởng thành rồi, vẫn có thể cho bà ấy được sống cuộc sống tốt, đứa em trai không ra gì đó của tao, ngay cả tự nuôi bản thân cũng thành vấn đề, làm sao có thể hiếu kính bà ấy?"
Chu Khải Văn nghẹn ngào, mở miệng nói lung tung.
Giang Châu theo dõi gã, bỗng nhiên nhận thấy được một điều gì đó khác lạ.
Gã vì tiền cùng danh lợi, có thể bất chấp mọi thủ đoạn, bất kể là cầu mình cũng tốt, bất kể là tìm chỗ dựa vững chắc cũng được.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng có dáng vẻ như hiện giờ...
Lúc Chu Khải Văn lải nhải xong, gã đã gục vào mặt bàn không ngóc dậy nổi.
Khoảng một tiếng sau, gã cuối cùng mới dừng khóc, đôi mắt đỏ hoe, nhìn Giang Châu, cười cười.
"Không ngờ lúc này lại là mày bên tao."
Chu Khải Văn nói: "Cũng là do tao tài không bằng người."
"Tao biết mày muốn hỏi gì."
Chu Khải Văn nói: "Kẻ giúp tao, là Liễu Học Văn, hắn cũng họ Liễu, tao nghĩ chắc có liên quan gì đó với Mộng Ly, thế nhưng trước nay tao không hỏi nhiều, dù sao chỉ cần có thể đến giúp tao là được, nào cần để ý những chuyện này?"
Chu Khải Văn nói: "Ban đầu là hắn tìm tới tao, chỉ bảo tao đừng để cho Liễu Mộng Ly thấy thư là được, tại Bắc Kinh này, hắn ở bên Tây Đơn mở một phòng khiêu vũ Tương Giang..."
Ngay sau đó, Giang Châu hỏi cái gì, Chu Khải Văn đều trả lời cái đó, sự tình tiến triển thuận lợi hơn dự liệu.
Trước khi đi, Giang Châu bỗng nhiên quay đầu nhìn Chu Khải Văn, mở miệng nói: "Mày muốn thì hãy làm người lương thiện, tiền này, mày có thể chậm rãi trả."
Chu Khải Văn khoát khoát tay, cười ha ha.
"Mày yên tâm, tao sẽ trả."
Ngay sau đó gục xuống bàn, không nói câu nào nữa.
Giang Châu không nói thêm nữa, xoay người rời đi.
Một lúc lâu.
Chu Khải Văn từ từ đứng lên, cúi đầu, đi ra khỏi đồn công an.
Phố dài dằng dặc lại huyên náo.
Một đường đi trở về nơi ở, dường như toàn thế giới đều là âm thanh náo nhiệt ồn ào.
Chỉ là không liên quan gì với gã mà thôi.
Nghĩ kỹ lại, cả đời này, gã đã có được cái gì?
Sự chăm sóc bảo bọc của cha?
Gã cũng chỉ hưởng thụ thời gian như vậy được 6 năm mà thôi.
Tình yêu?
Đó là thứ nực cười, bên cạnh hắn không thiếu phụ nữ, nhưng gã lại luôn cảm thấy phụ nữ không đáng tin, không có một ai thật lòng.
Tiền tài?
Cho tới bây giờ, gã còn nợ hơn 7,000 tệ, đây là một khoản tiền khổng lồ không tưởng với gã.
3 ngày chưa ăn gì.
Chu Khải Văn bước đi thẫn thờ, đầu óc hỗn loạn, mặt trời chói chang chiếu vào đầu, khiến gã như muốn té xỉu.
Đi tới trước cổng nhà, người đưa thư đang chờ mình.
Ông ta cười lấy ra một lá thư từ trong ba lô màu xanh quân đội của mình đưa cho Chu Khải Văn, nói: "Cha mẹ cháu thật đúng là quan tâm cháu! Lại có một phong thơ! Cháu cầm đi!!"
Chu Khải Văn đỡ đần nhận lấy.
Ngồi ở ngưỡng cửa mở ra.
"Khải Văn:
Tin vô cùng tốt! Vợ của Sùng Sơn mang thai! Nhà mình cần gấp rút chuẩn bị cho đám cưới, không thể để cho con gái người ta mất mặt, cần gấp tiền chuẩn bị cho lễ hỏi, con mau mau gửi tiền về đi!
- - Mẹ Mỹ Liên, viết thay em trai Sùng Sơn."
Chu Khải Văn rất nhanh siết chặt tay, vò thư thành một cục, nước mắt nóng rực chảy xuôi xuống.
2 phong thư, cho tới bây giờ cũng không hỏi mình có sống tốt hay không một câu.
Gã đột nhiên cảm giác được nỗi niềm bi ai khổng lồ bao phủ lấy mình.
Nửa giờ sau, Chu Khải Văn chật vật đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua tạp viện phía sau mình, khóe môi dùng sức muốn nặn ra một nụ cười, song cuối cùng lại còn khó coi hơn cả khóc.
Rốt cuộc gã cái gì cũng không có...
~~~
Bắc Kinh.
Sông đào bảo vệ thành.
9 giờ tối.
Ánh trăng trên trời dịu êm, mông lung đáng yêu, tựa như tấm lụa mỏng trùm lên trên người Chu Khải Văn.
Bên cạnh sông đào bảo vệ thành, bông liễu bay lượn, gió thổi rì rào, cành liễu lay động, bông liễu ập vào mặt, cứ như tuyết rơi.
Chu Khải Văn cầm bình rượu xái trong tay, nuốt ừng ực mấy hớp.
- Bốp!
Gã cầm bình rượu xái còn chút rượu trong tay đập mạnh vào mặt đất, phát ra một tiếng vỡ vụn giòn tan.
"Đi chết đi bà mẹ xấu xa! Cút mẹ mày đi lão già lưu manh! Chúng mày cút mẹ hết đi!"
Gã mắng to vài tiếng.
Sau đó, xoay người nhảy qua hàng rào bảo hộ, nhảy xuống sông đào bảo vệ thành lạnh như băng.
Mặt nước tung lên vài đám bong bóng, rồi lại phẳng lặng như xưa, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
~~~
Một tuần sau.
Xác chết nổi lên, được kéo vào bờ bằng móc sắt.
Ngâm nước đến sưng tấy, sắc mặt sưng vù dữ tợn, vô cùng khủng khiếp.
Để ở bên bờ, không ai nhận lãnh.
Chu Khải Văn ở Bắc Kinh, không quen biết ai, trước khi chết gã chết đã đốt rụi toàn bộ thư có liên quan với gia đình, vì vậy làm sao cũng tìm không ra người nhà.
Sau đó đồn công an tới, tra xét qua, phát hiện người cuối cùng gặp là Giang Châu.
Giang Châu được gọi đến, nhìn thấy cái xác nằm dưới đất, mí mắt của hắn giật giật, lại vẫn vô cảm.
"Đây là ai, anh nhìn có quen không?"
Không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn áo quần, Giang Châu có thể nhận ra. ngay
"Chu Khải Văn."
"Biết nhà hắn ở đâu không?"
"Không biết, tôi và cậu ta không quen."
"Vậy được, nếu anh biết gì về tình hìn, nhớ đến đồn báo cáo là được."
Giang Châu đáp ứng.
Trầm mặc khoảng khắc, lúc này mới xoay người rời đi.
Trước khi đi, hắn lại liếc nhìn cái xác của Chu Khải Văn.
Gã nằm yên lặng, bông liễu thật dầy phủ khắp người, trắng nõn một mảng.
Cứ như...
Tất cả cũng chưa từng xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT