Hiện tại hai người là châu chấu trên cùng một thuyền.
Cái này nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn.
(có sướng cùng hưởng, có khổ cùng chịu)
Ai cũng không thoát khỏi ai.
Liễu Học Văn mắng to: "Mày đúng là thằng ngu!"
Y vừa tức vừa gấp, đi đi lại lại chung quanh.
"Người nọ chức vị gì? Mày biết không?"
Liễu Học Văn nói xong, lại tức giận tung chân đạp mạnh Chu Khải Văn một phát: "Chính là cái người mà mày mở miệng chống đối đó!"
"Không phải đã bảo mày làm gì cũng phải dùng não suy nghĩ sao hả? Sao mày vẫn dùng mông để quyết định vậy? Không phải chỉ là một thằng Giang Châu thôi sao, sao mày lần nào gặp cũng hoảng hồn!"
Chu Khải Văn giờ nghĩ lại, cũng cảm giác mình có chút thái quá.
Thế nhưng gã cũng không biết lý do vì sao, vừa nhìn thấy Giang Châu, lại luôn dễ dàng kích động làm hỏng việc.
Nhưng giờ không phải lúc nói lời này.
Chu Khải Văn vắt hết óc, mới cho ra đáp án.
"Hình như là... giáo sư? Nhưng là khoa vật lý, không phải khoa địa chất."
Liễu Học Văn nghe vậy, cũng bình tĩnh hơn chút.
Một giáo sư.
Y tìm xem, nhờ vả quan hệ, hẳn là dễ giải quyết.
Liễu Học Văn lại mắng Chu Khải Văn một lúc, thiếu chút nữa ra tay đánh người.
Chu Khải Văn cuối cùng đã yên tâm, lại trở về ký túc xá ngủ.
Nhưng hai người không biết, Hoàng Triều Quang này mặc dù là một giáo sư.
Nhưng lại là cấp bậc đặc biệt.
Hơn nữa phía sau ông ta, là Chu Bái Nguyên.
Hệ vật lý đó, thậm chí còn là chuyên gia tri thức toàn quốc.
~~~
2 ngày sau.
Có kết quả.
Mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng.
Hai ngày nay Chu Khải Văn luôn thấp thỏm lo sợ, tuy lý trí tự nói với bản thân, gã nên tin tưởng Liễu Học Văn, thế nhưng gã luôn cảm thấy Giang Châu khẳng định lại gài bẫy mình.
Ngày hôm đó.
Gã theo người trong ký túc đi ra từ căn tin, đang chuẩn bị trở về ký túc xá, kết quả lại thấy đoàn người Hoàng Triều Quang cùng Giang Châu tới rồi.
Tim của Chu Khải Văn, bỗng nhiên "thình thịch" đập loạn.
Mơ hồ có loại dự cảm xấu.
"Chu Khải Văn?"
Đi tuốt ở đằng trước là Diệp Cần.
Ông ta là chủ nhiệm khoa, cũng giữ học hàm giáo sư, hiện giờ vừa khôi phục thi vào đại học mới mấy năm, ông ta vừa phải đi học, còn phải quản việc, vì vậy nên không biết mặt hết tất cả sinh viên.
Thế nhưng, ông ta cũng có thể khẳng định.
Chu Khải Văn này chắc chắn không phải là sinh viên chăm chỉ hiếu học gì, nếu không, không đến mức ông ta nhìn không quen mắt.
Dù sao mấy người bên cạnh Chu Khải Văn.
Diệp Cần mặc dù gọi không biết tên, thế nhưng đều rất quen thuộc.
Lý Quốc Đống cùng Vương Thông cùng liếc nhìn nhau, sau đó hướng về phía Diệp Cần kêu: "Chủ nhiệm Diệp."
Chu Khải Văn tái mặt.
Gã nhìn Giang Châu, phẫn nộ nhưng phải kiềm nén, cắn chặt môi, thân thể run lên bần bật vì hay sợ hãi.
"Chủ… chủ nhiệm..."
Chu Khải Văn có làm khuôn mặt tươi cười, sau đó sợ hãi nhìn về phía Diệp Cần, nói: "Ngài tìm ta có việc sao?"
Diệp Cần cau mày, quan sát toàn thể gã.
Người sinh viên này.
Tóc vuốt keo, trên người mặc đồ mốt nhất ở thời điểm hiện tại.
Cũng là cái kiểu mình không ưa nhất.
Sắc mặt của ông ta khó tránh khỏi càng thêm khó coi.
"Tôi tới tìm em em còn không tự hiểu sao!? Còn muốn tôi nhiều lời? Học tịch, biểu hiện trong các bài thi bình thường của em, còn thường xuyên đi học muộn bỏ tiết, không hoàn thành bài tập về nhà, v. v… còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn của sinh viên Bắc Kinh."
Diệp Cần lạnh lùng nói: "Còn nữa, em lại dám ngang nhiên bán hàng ngay trong trường! Công khai đầu cơ trục lợi! Quả thực khiên cho đại học Bắc Kinh chúng ta mất hết mặt mũi!"
"Tôi đã báo với phòng giáo vụ của trường, sáng hôm nay mới vừa ra thông báo, em bị đuổi học rồi!"
Đuổi học rồi?!!
Ba chữ này vừa phát ra, ngay trong giây phút ấy, giống như là một cây châm, đâm mạnh vào trong óc của Chu Khải Văn!
Gã kinh hãi trợn to mắt, nhìn chòng chọc Diệp Cần, gần như không thể tin vào tai của mình!
Làm sao lại bị đuổi học rồi?!
Liễu Học Văn đâu?
Liễu Học Văn lẽ nào không giúp mình sao?!
Gã còn tưởng rằng, còn tưởng rằng chỉ bị ghi tội là cùng!
Đây chính là đại học Bắc Kinh đó nha!
Trường đại học cao cấp nhất toàn quốc, trời biết gã đã trải qua bao nhiêu khó khăn, cay đắng mới vào được?
Nếu như lúc này bị đuổi học, sau này gã phải làm sao giờ?
Về nhà phải nói thế nào với người nhà?
Quan trọng là bát sắt của gã không còn nữa!
Mặt của Chu Khải Văn trắng như tờ giấy.
Cả người lao thẳng về phía Diệp Cần, sau đó quỳ cái rầm ở trước mặt của Diệp Cần, siết chặt ống quần của ông ta.
Cái gì mặt mũi, cái gì danh dự, gã từ bỏ hết!
Gã chỉ cần có thể ở lại trường!
"Chủ nhiệm! Chủ nhiệm em sai rồi! Chuyện này thật không phải là như anh nghĩ! Chuyện kinh doanh của em, đều là do Giang Châu đưa tới!"
Chu Khải Văn lớn tiếng nói, quay đầu nhìn về phía Giang Châu, gương mặt méo mó.
"Giang Châu! Giang Châu mày nhanh nói rõ ràng! Chuyện này đều do mày, đều do mày dụ dỗ tao làm ăn! Mày nói mau!"
Đối với Chu Khải Văn mà nói.
Cả đời này của gã, tất cả vốn liếng có thể dựa vào, chính là cái thân phận sinh viên đại học Bắc Kinh này.
Năm đó xuống nông thôn, chỉ là vì thoát đi cái nơi nghèo đến mức ngay cả nước cũng không có để uống.
Sau đó thật vất vả lấy được tiền, cũng vào đại học, gã nở mày nở mặt hồi hương.
Tin tức thi đậu đại học Bắc Kinh, truyền khắp tất cả thân thích.
Thậm chí còn cả một số người thân hàng xóm bạn bè sớm rời quê cũng biết!
Bây giờ.
Bây giờ nếu bị đại học Bắc Kinh đuổi học...
Chu Khải Văn không dám nghĩ!
Ánh mắt của gã đỏ đậm, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Giang Châu nhún nhún vai, nhìn Chu Khải Văn, bất đắc dĩ nói: "Đồng chí, tôi cũng rất muốn giúp cậu, thế nhưng tôi không thể nào giúp cậu gánh cái nồi này! Tôi cũng muốn danh dự!"
"Kinh doanh, bắt nạt bạn học, không chịu học tập cho giỏi, việc này không phải đều là ý thức chủ quan cậu sao? Sao có thể đổ lên trên người của tôi?"
"Ai..."
"Vị đồng chí này, biết sai phải sửa, đây mới là một vị đồng chí tốt!"
Giang Châu nói, trông cực kỳ đau lòng, cực kỳ tiếc nuối.
Vị giáo sư tên là Diệp Cần chỉ thấy được hai má mình đau rát!
Một sinh viên khốn nạn như vậy lại là người của khoa địa chất bọn họ!
Diệp Cần không muốn nói thêm gì nữa, nhíu chặt mày, lui về phía sau hai bước, nhìn Chu Khải Văn, lạnh lùng nói: "Cho em thời gian hai ngày, rời khỏi đại học Bắc Kinh, thủ tục đuổi học tôi sẽ bảo Phòng giáo vụ giải quyết! Từ nay về sau, em đừng dùng danh nghĩa sinh viên của đại họ Bắc Kinh nữa!"
Sau khi Diệp Cần nói xong, quay đầu hướng về phía Hoàng Triều Quang cùng Lý Minh Quý nhìn lại.
"Vậy đã được chưa?"
Hoàng Triều Quang hừ một tiếng không nói.
Lý Minh Quý cười nói: "Đuổi học đã là trừng phạt lớn nhất, em sẽ trở về nói với thầy."
Diệp Cần nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Diệp Cần mới rời đi.
Đám sinh viên đại học Bắc Kinh vây quanh Chu Khải Văn, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Đây không phải là ông chủ nhỏ trước đây bán một số thứ sao? Tớ nói rồi mà, đầu cơ trục lợi không thể làm, hắn bị đuổi học rồi kìa!"
"Đúng vậy! Trước kia tớ còn ham hố, muốn cùng hắn kiếm chút tiền! May mắn tớ không có tiền, không cầm hàng, nếu không, hiện tại tớ cũng bị đuổi học rồi!"
"Ai, tiêu rồi tiêu chắc rồi, bị đại học Bắc Kinh đuổi học, đời này, coi như bỏ còn nghĩa lý gì nữa..."
Bên người vang lên vô vàn tiếng nói của đám bạn học, truyền tới trong lỗ tai của Chu Khải Văn.
Đầu gã ong ong ong vang.
Đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn sang Giang Châu!
"Là mày! Chắc chắn là mày!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT