Lý Quốc Đống nói: "Nếu không vi phạm nguyên tắc tổn thương người khác, tôi có thể giúp anh."

Giang Châu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Hắn mỉm cười đưa tay ra bắt tay anh.

"Thành giao."

"Muốn học tốt tiếng Anh, thì không thể không học nói tiếng Anh được. Phát âm và nói là nền tảng trong giao tiếp thực tế của anh với người nước ngoài."

Giang Châu nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Thế này đi, ngày mai tôi sẽ thu âm vào băng cho anh, nhưng anh phải cho tôi mượn sách giáo khoa của anh trước để tôi đọc những từ vựng trong đó một lần."

Lý Quốc Đống nghe vậy liền vui mừng khôn xiết.

Ở thời đại này, quốc gia vừa mới cửa.

Hơn nữa lại mở ở những thành phố ven biển.

Chín mươi chín phần trăm mọi người đều giao tiếp bằng tiếng Anh, tất cả đều mang giọng nặng.

Bây giờ khi lần đầu tiên nghe thấy tiếng Anh của Giang Châu, Lý Quốc Đống đã ngạc nhiên đến mức không thể nói thành lời.

Sau khi thỏa thuận xong.

Lý Quốc Đống cũng được coi là thức thời, thế lên liền.

"Anh muốn tôi làm cái gì?"

Lý Quốc Đống nhìn Giang Châu hỏi.

"Cũng phải nói trước, nếu mà là chuyện thương thiên hại lý, thì tôi không làm."

Giang Châu bị anh chọc cười.

"Đừng lo lắng, tôi chỉ muốn biết địa điểm kinh doanh cụ thể của Chu Khải Văn mà thôi."

Trường đại học Bắc Kinh rất lớn, chưa kể Chu Khải Văn còn đang trốn đông trốn tây, Giang Châu cũng không quen thuộc nơi này, cực kỳ khó tìm..

Lý Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng nở một nụ cười.

"Được, tôi sẽ giúp anh tìm hiểu."

~~~

Lý Quốc Đống rất coi trọng chữ tín.

Chiều ngày hôm sau, anh đã đến cửa hàng tìm Giang Châu..

"Đi, tôi dẫn anh đến đó."

Lý Quốc Đống cau mày nói: "Thế mà hắn lại thực sự đang kinh doanh! Cứ cách một khoảng thời gian lại có không ít người đến mua đồ!"

Giang Châu sau khi biết được tin tức này liền tạm biệt Diệp Mẫn Kiệt, sau đó đi theo Li Lý Quốc Đống đến hồ Vị Danh.

Thời tiết đầu mùa xuân, vừa chợt ấm lại vừa chợt lạnh.

Những cây liễu bấc hai bên hồ Vị Danh đang khẽ chớm nụ.

Ở hòn đảo trung tâm, rất nhiều học sinh đang tản bộ du ngoạn, rất thoải mái và nhàn nhã.

Lý Quốc Đống vươn tay chỉ chỉ vào cái bia đá hướng dẫn phía nam rồi nói: "Chu Khải Văn ở chỗ này chiều hôm qua, sáng nay hắn mang theo rất nhiều đồ từ ký túc xá đến đây. Tôi đi qua đấy quan sát một chút, thì thấy thực sự là hắn ta đang kinh doanh."

Anh nói rồi lộ vẻ hơi đau lòng nhức óc.

"Hắn là sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ vào đơn vị nhà nước làm việc! Dù có tồi tệ đến đâu, thì hắn cũng sẽ vào cơ quan của địa phương! Sao có thể học chủ nghĩa tư bản mà lại tham gia đầu cơ tích trữ được chứ?!"

Giang Châu quan sát một lúc rồi cười cười nói: "Bạn học Lý, cám ơn anh nhiều, anh cứ đến thư viện đi!

À đúng rồi!"

Giang Châu lại nghĩ tới điều gì đó, rồi lấy ra một cuộn băng từ trong túi đưa cho Lý Quốc Đống.

"Trong đây là các từ và cách sử dụng cùng cách chia động từ của những từ đơn trong sách giáo khoa tiếng Anh, cũng như cách đọc chính xác của những bài báo. Anh có thể tự bắt chước để học. Nếu anh không hiểu cách phát âm thì cứ hỏi lại tôi."

Lý Quốc Đống vui vẻ nhận lấy.

Giang Châu dặn dò: "Đừng ngại mở miệng nói, nếu thực sự mà không cố được, thì cứ tìm nơi không có người mà luyện tập, nhất định phải nói, đọc ra thành tiếng, nghe không?"

"Hiểu rồi.!"

Lý Quốc Đống cao hứng gật đầu, nóng lòng muốn cất cuốn băng đi.

Lúc này Giang Châu mới đi dọc hành lang về phía bia đá.

~~~

"Hàng của tôi ở đây tuyệt đối là rẻ nhất! Chúng ta đều là bạn học, tôi còn có thể lừa dối anh sao?!"

Giọng nói hơi trầm xuống của Chu Khải Văn vang lên, rồi y vụng trộm liếc nhìn xung quanh.

"Anh có mua hay không? Không mua thì tránh ra, người khác còn phải mua! Cái này so với ngoài cửa hàng còn rẻ hơn mười tệ! Mười tệ là đủ một tháng sinh hoạt cho mấy tên nghèo kiết xác!"

Người bên cạnh bị y chọc giận.

Những thứ Chu Khải Văn bán ở đây thực sự là rất rẻ.

Lúc này cảm thấy khá bất đắc dĩ, lên người kia liền nghiến răng nghiến lợi, móc tiền ra mua một chiếc máy ghi âm.

Chu Khải Văn mừng khấp khởi nhận tiền rồi nhấc tấm vải đang trùm đồ lên.

Rồi y rút ra một cái hộp để bổ sung vào chỗ cái hộp vừa bị bán.

Giang Châu đứng bên cạnh quan sát một hồi, sau đó mím môi cười.

Tên này.

Không sợ quên đi danh phận của mình sao?

Giang Châu bây giờ là một người nhàn rỗi ngoài xã hội đang làm việc buôn bán, cho dù hắn là kẻ đầu cơ trục lợi hay là cái đuôi của chủ nghĩa tư bản..

Thì hắn cũng không cần quan tâm.

Nhưng mà Chu Khải Văn thì lại khác.

Y làm thế này thì chẳng khác nào đưa con dao của mình cho đối phương.

Đến nước này rồi, thì Giang Châu cũng đành phải nghĩ xem phải dùng con dao Chu Khải Văn đưa cho mình như thế nào, để nhất kích tất sát mà thôi.

Giang Châu xoay người, biến mất trong đám người, lặng lẽ rời đi.

…………

Hai giờ chiều.

Tứ hợp viện.

Dương Thụ Long tới đây.

Gã đang cưỡi một chiếc xe ba bánh nhỏ, ngâm nga một giai điệu nào đó, vừa vào sân liền thấy Giang Châu vừa mới trở về.

"Này! Giang Châu! Giang Châu!"

Dương Thụ Long vội vàng nhảy xuống xe, gọi Giang Châu: "Quả là trùng hợp! Ta vừa tới, thì cậu cũng vừa trở lại! Quả là duyên phận lớn!"

Giang Châu: "..."

Cám ơn.

Tôi không muốn có duyên phận với đực rựa.

"Bán hết rồi sao?"

Giang Châu quay đầu liếc nhìn chiếc xe ba bánh trống rỗng ở phía sau.

Thực ra.

Từ ngày đầu tiên trở về từ Quảng Châu, Dương Thụ Long đã nhận tổng cộng hai mươi món đồ của hắn để đi bán.

Nhà của gã ở bên Tây Đan, nhưng Bắc Kinh lại có rất nhiều ký túc xá, nhân viên công chức cũng nhiều, đồng nghĩa với việc có rất nhiều giấy vụn để gã thu gom.

Vì vậy, gã cũng thường xuyên đến đây.

Xem như cũng là một khuôn mặt thân quen.

Dương Thụ Long đang hồng quang đầy mặt, cực kỳ hăng hái.

Gã dẫm lên cái bánh trước của chiếc xe ba gác, nhe răng phì phèo điếu thuốc, nói với vẻ tự đắc.

"Đùa ta sao?! Phải xem ta là ai chứ! Bất kể là ai trong cái hẻm lớn ngõ nhỏ ở cái Bắc Kinh này mà chỉ cần ngươi nhìn thấy ta, thì cũng phải cho ta ba phần mặt mũi!"

Giang Châu nghe gã bắt đầu khoác lác lại cảm thấy đau đầu..

"Dừng lại, dừng lại!"

Hắn lập tức bước đến rồi xòe tay ra trước mặt Dương Thụ Long.

"Tiền đâu?"

Dương Thụ Long xùy một tiếng rồi thở ra một tràng khói.

"Ta có thể nuốt tiền của cậu sao?"

Ngay sau đó gã rút một xấp tiền ra ngay trước mặt Giang Châu, từng tờ từng tờ một.

"Ta lấy tiền lãi của ta rồi, hai mươi cái, ba hào một cái, là sáu tệ! Ở đây bán tổng cộng được 2400 tệ! Kiểm tra chút đi!"

Giang Châu nhận lấy.

Hắn cũng không nhiều lời, gật đầu rồi kiểm tra ngay trước mặt Dương Thụ Long.

"Chúng ta là người làm ăn có quy củ. Tốt hơn hết là nên rõ ràng trước để sau này đỡ phải tranh cãi, tránh đi được phiền toái đúng không?"

"Ta thích cái tính cách làm việc của cậu rồi đấy! Một thước là một thước! Hợp khẩu vị của ta!"

Giang Châu thu lại tiền.

Hắn đưa Dương Thụ Long vào cái sân đối diện tứ hợp viện.

Cái sân này là sân mà ngày hôm kia Trịnh Trung Quang đã đồng ý cho mình mượn để chứa đồ..

Tuy nhiên phải trả tiền thuê mặt bằng, không được làm hỏng sân bãi, nếu không sẽ phải đền bù theo thời giá.

Hai người bước vào, Giang Châu bảo Dương Thụ Long khuôn đồ cho mình.

Dù sao thì với cái việc đi khắp hang cùng ngõ hẻm, Giang Châu cũng không thể thông thuộc bằng gã.

Dương Thụ Long thở hồng hộc chuyển đồ lên chiếc xe ba bánh, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Giang Châu nhìn gã, cười nói: "Anh Dương, tôi muốn nói với anh hai chuyện, nghỉ ngơi chút đã."

Hắn nói rồi ném một cái bánh mì qua.

Cái này hắn vừa mua ở đầu ngõ..

Dương Thụ Long lau mồ hôi, dừng lại, rồi cầm lấy cái bánh mì nhét vào miệng, vừa ăn vừa ậm ừ nói: "Làm sao vậy? Cậu nói đi! Nói nhanh chút, tôi còn phải đi kiếm tiền!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play