Những kẻ làm giàu chân chính, đều dựa vào tẩy trắng quan hệ.
Chỉ có những con cá nhỏ này, trải qua bao nhiêu vất vả ngồi xe lửa, chạy tới chạy lui, kiếm lấy chút tiền để lấp bụng.
Một khi bị tra, phạt tiền, không chừng còn phải ngồi tù.
Sau vài thập niên nữa, chính là một từ -- cắt rau hẹ*.
* cắt rau hẹ: là hình ảnh ẩn dụ chỉ những kẻ có thế lực ở trên cao áp bức, bóc lột người ở dưới, xuất phát từ việc mô tả các nhà đầu tư nhỏ lẻ bị các đối thủ lớn trên thị trường chứng khoán bắt nạt, ở trong truyện là những nhà buôn do sẽ bị lực lượng đô thị bắt để lấy gương, còn những nhà buôn lớn có ô dù nên không sao cả
Dương Thụ Long trầm mặc.
Anh ta qua quýt lau miệng, ngồi xổm trên lề đường, một lát sau mới mở miệng nói: "Không kiếm tiền, sẽ chết đói, mỗi ngày thu đồng nát, có thể thu được mấy hào?"
"Không nói cái khác, cho dù là thu đồng nát, còn phải đánh nhau, đổ máu để cạnh tranh địa bàn đấy!"
Giang Châu ngồi xổm người xuống, nhìn anh ta, cười nói: "Hay anh đi theo em? Bán được món nào, cho anh 3 hào thù lao, thế nào?"
Dương Thụ Long sửng sốt.
Ngẩng phắt đầu nhìn Giang Châu.
"Gì? Giúp em bán một số thứ? 3 hào thù lao?"
Anh ta lầm bầm hai lần, cuối cùng mới choàng tỉnh.
Chợt, tròng mắt trừng lưu nhi tròn!
"Em mua được hàng rồi?!"
Dương Thụ Long cực kỳ khiếp sợ!
Từ ngày hôm qua anh ta đã liên tục đây hỏi chuyện nhập hàng.
Trên cơ bản mỗi nhà bán hàng, đẩy cửa vào, vừa hỏi thì mức giá thấp nhất đều là một hai ngàn tệ.
Dù sao, bọn họ vận chuyển hàng từ Bằng Thành vượt qua mạng lưới phòng hộ ra ngoài cũng có nguy hiểm.
Chỉ mấy trăm tệ tiền hàng, ai chịu chuyển cho anh?
Anh ta không cam lòng.
Ngày hôm nay lại tới hỏi qua một lần, thậm chí còn mạnh mẽ muốn mua, kết quả bị đối phương cầm gậy gộc trực tiếp đuổi ra ngoài.
Anh ta chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, lại không cam lòng.
Phải biết rằng.
Mặc dù là số tiền trong túi của mình, đó cũng là do mình dành dụm suốt mấy năm ròng rã!
Vào thời đại này, thu đồng nát, là nghề nghiệp đê tiện nhất bẩn thỉu nhất.
Thu được vài xu vài hào, đạp xe ba bánh bán cho bãi phế liệu, lợi nhuận cũng chỉ khoảng một hai xu.
Vất vả kiếm được chút tiền.
Nếu như lợi nhuận đủ xài, ai muốn mò mẫm đi buôn bán làm gì?
Bây giờ.
Giang Châu vừa mở miệng chính là trích phần trăm 3 hào, đối với Dương Thụ Long mà nói, không thua gì quay đầu đập cho anh ta một cái bánh mì loại lớn!
3 hào!
Đây chính là 3 hào lận đó!
Dương Thụ Long nuốt nước miếng cái ực.
Anh ta có chút không dám tin tưởng, nhìn Giang Châu, hỏi lại một lần.
"Điều em mới nói, là thiệt hay giả? Giúp em bán một số thứ? Bán thứ gì? Không phải là thứ phi pháp chứ!?"
Giang Châu tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
"Nói gì thế?!"
Giang Châu chậm rãi nói: "Em là công dân tốt tuân thủ luật pháp!"
Dương Thụ Long: "..."
Thế thì được!!
Giang Châu lập tức nói đại khái tình hình cho Dương Thụ Long một lần.
"Đều là một số thiết bị điện loại nhỏ, lúc này em cầm hàng, radio bán dẫn nhiều nhất, thứ này bán rất chạy trong các phố lớn hẻm nhỏ ở Bắc Kinh, anh thu đồng nát, quen biết nhiều người, biện pháp cũng nhiều, thế nào? Thử một lần không?"
Giang Châu cười nói.
Thu mua đồng nát, đó chính là dùng chân đi khắp Bắc Kinh.
Từng phố lớn hẻm nhỏ cứ như mê cung, bọn họ đều thông thuộc!
Nhà ai có tiền, ngày hôm nay ăn món gì, nhà ai phát tiền lương, vui vẻ đến cửa hàng ngoại thương mua sô cô la rượu.
V. v...
Nếu muốn thực sự bán hàng kiếm đồng tiền lớn, phải chạy đến nơi, giao hàng tới tận cửa, đây mới là vương đạo.
Dương Thụ Long hiển nhiên động lòng.
Năm nay anh ta đã hơn bốn mươi rồi.
Cái nghề thu đồng nát, anh ta đã làm hơn hai mươi năm!
Nhà ai thật có tiền, nhà ai chi tiêu rộng rãi!
Không ai rõ ràng hơn so với anh ta!
Dương Thụ Long lập tức đứng lên, nhìn Giang Châu, ánh mắt lấp lánh có thần gật đầu.
"Được! Anh đi theo em! Chỉ cần có thể kiếm được tiền! Chuyện gì anh cũng sằn lòng làm!"
Chuyện này đã được quyết định, Giang Châu lại mang Dương Thụ Long đi mua một bộ quần áo mới.
Sau khi gặp mặt Trần Mã Long, quyết định chuyện mang hàng trở về Bắc Kinh.
1 ngày sau.
Mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, Giang Châu cùng Dương Thụ Long bèn mang hàng ngồi xe lửa trở về Bắc Kinh.
~~~
2 ngày sau.
Bắc Kinh, trong tứ hợp viện.
Lúc này là thời gian ăn cơm trưa.
Liễu Mộng Ly làm cơm, để lên bàn, đang gắp cà chua trứng tráng cho hai cô con gái nhí nhảnh.
Trịnh Trung Quang ăn cơm xong, lau miệng, vừa quay đầu đã nhìn thấy Diệp Mẫn Kiệt mất hồn mất vía ngồi ở một bên.
Gió thổi qua, cơm canh sớm đã nguội lạnh.
Gã bưng chén, cầm đũa, nhưng lại không ăn miếng nào.
"A Kiệt? Xảy ra chuyện gì rồi? Đã hai ngày rồi, ngày nào cháu cũng là dáng vẻ mất hồn mất vía, xảy ra chuyện gì rồi?"
Trịnh Trung Quang cau mày, trầm giọng hỏi.
Diệp Mẫn Kiệt giật nảy mình.
Gã vội lắc đầu, qua quýt nhét một miếng cơm cho vào trong miệng, vẻ mặt khó coi lắc đầu.
"Chú… chú ạ, không có gì ạ, trong cửa hàng rất bận rộn, cơm nước xong còn phải đi bán một số thứ nữa!"
Diệp Mẫn Kiệt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Trịnh Trung Quang nhìn chằm chằm gã chốc lát, sau đó thở dài, đưa tay vỗ vai gã, nói: "A Kiệt, nếu có việc, tuyệt đối đừng giấu giếm, gặp phải khó khăn, không thể trốn tránh, nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết mới đúng."
Diệp Mẫn Kiệt vội gật đầu đáp ứng.
Chỉ là giờ này khắc này, gã ăn không vô nổi!
Trong đầu toàn là chuyện đã xảy ra tại cửa tiệm trong hai ngày này!
3 ngày trước, việc buôn bán của tiệm đã xuống dốc không phanh.
Một số sinh viên, học sinh vốn đã giao hẹn tới cửa tiệm mua đồ, gã còn chưa mở miệng, người đã chạy.
Diệp Mẫn Kiệt lần đầu tiên buôn bán, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Vào thời đại này, việc buôn bán của mỗi tiệm đều là giấu giếm, mặc dù là thực sự từ bỏ mặt mũi, đi ra mở tiệm, trên cơ bản cũng đều là "kinh doanh câm điếc".
Chớ đừng nhắc tới loại nhân viên chính phủ đổi nghề làm ăn như Diệp Mẫn Kiệt.