Sau khi nói chuyện với Lý Quốc Đống, Giang Châu về tới tứ hợp viện.

Cả đoạn đường chậm rãi đi trở về, trong óc của hắn, cũng đang suy tư chuyện xảy ra hôm nay.

Chu Khải Văn là một thanh niên trí thức, có thể làm chuyện xấu chỉ dựa vào giấu thư, chuyện này gần như khó như lên trời.

Hơn nữa, thông qua biểu hiện hôm nay của gã, Giang Châu chắc chắn, sau lưng của gã có người.

Đáng tiếc.

Không thể giải quyết trong một lần, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Giang Châu trở về tứ hợp viện.

Giang Quân Đoàn Giang Quân Viên hai con nít đã trở về.

Nhìn thấy Giang Châu trở về, hai đứa con nít vui vẻ kêu ba ba.

Hắn ngồi xổm người xuống, từ trong túi lấy ra kẹo, đưa vào trong miệng của hai cô con gái bé bỏng.

"Ma ma đâu?"

Giang Quân Đoàn ăn kẹo, quai hàm phồng lên, đưa ngón tay ra ngón tay gian nhà: "Ở bên trong, vừa mới thu chăn!"

"Ma ma nói chăn bị ẩm, phơi chút chút, buổi tối ngủ mới ấm ấm!"

Giang Quân Đoàn nhếch miệng cười rất tươi, lộ ra hai hàm răng nhỏ nhắn trắng bóc.

Giang Châu nhịn không được, cũng cười theo.

"Đi tìm ông Trịnh chơi đi, ba ba tìm ma ma có việc."

Hai đứa con nít nghe vậy, vui vẻ đeo cặp sách đi tìm Trịnh Trung Quang.

Trịnh Trung Quang tuy mặt lạnh, thế nhưng tim nóng.

Nhìn hai cô bé đáng yêu qua đây, lập tức kéo ra băng ghế nhỏ, để cho hai cô bé lần lượt ngồi xuống.

Lại nghiêm túc nói: "Một tấc quang âm một tấc vàng, mặc dù là con gái, cũng phải học bài thật nhiều, như vậy mới có thể thông minh giỏi giang..."

Bên này.

Giang Châu đi vào phòng.

Liễu Mộng Ly đang phơi chăn.

Tuy thủ đô đã vào xuân, tuy nhiệt độ đã tăng lên, thế nhưng không tăng được bao nhiêu.

Đi ra ngoài bị gió thổi vào người, sẽ lạnh đến rụt cổ.

Không ít người khoác trên mình những chiếc áo khoác cũ kỹ, cài cúc trước, đôi tay co ro, hắt xì run rẩy đến khi qua khỏi đầu xuân.

Liễu Mộng Ly cùng Giang Châu đều không phải là người phương bắc đích thực.

Khi gió thổi tới, mặt sẽ bị khô da nứt nẻ.

Giang Châu là đàn ông, xem như cũng được đi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ mình, đã bị nứt mấy vết rồi.

Dùng khăn mặt chà nhẹ, đau đến mức mắt cô đỏ hoa.

Giang Châu không nỡ.

"Vợ?"

Giang Châu đi tới, từ phía sau ôm lấy cô.

Tựa đầu lên vai vợ một lát, giọng nói cũng trở nên có chút lười biếng.

"Về rồi sao?"

Liễu Mộng Ly nói: "Hôm nay em phơi chăn, tối ngủ sẽ ấm hơn."

Giang Châu vui vẻ nói:

"Trong viện chúng ta mỗi tối đều đốt giường sưởi, đệm chăn đã sớm nướng khô, chăn này để ở bên ngoài phơi nắng, ngày hôm nay còn đổ chút mưa bụi, không phải là càng phơi càng uớt sao?"

Liễu Mộng Ly rùng mình, quay đầu nhẹ véo nhẹ hắn.

"Nói cái gì đó?"

Cô sẵng giọng: "Nướng cùng phơi, nào có thể..."

Chỉ là cô còn chưa nói câu đã ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay của Giang Châu, có một chai kem dưỡng da đang nằm đó.

Hắn cười nhét vào lòng bàn tay của Liễu Mộng Ly, nghiêm túc nói: "Gió phương bắc quá mạnh rồi, khi hoà vào nước thổi một cái, nơi khác ướt sẽ không sao, khuôn mặt ướt thì sẽ bị nứt."

Liễu Mộng Ly: "...??"

Cô bản năng cảm thấy lời này có gì đó sai sai.

Thế nhưng nghĩ một lúc cũng nghĩ không ra có gì sai sai.

Giang Châu dỗ cô: "Mau nhận lấy đi, buổi tối dùng thử xem, nếu như dùng tốt, ngày khác cũng mua cho Đoàn Đoàn Viên Viên một chai."

Liễu Mộng Ly lập tức cẩn thận cất chai kem bảo vệ da vào trong hộp.

Quay người lại, đã thấy Giang Châu lấy ra một xấp thư.

Thân thể của Liễu Mộng Ly hơi cứng đờ.

Mấy ngày nay, cô biết chuyện Giang Châu đang làm.

Thế nhưng, cô tuyệt đối không ngờ Giang Châu đã thành công mang thư trở về.

Một xấp thật dầy.

Khoảng mười mấy bức thư, đặt ở trên chiếc bàn nhỏ.

Bìa giấy kraft, nét chữ xinh đẹp sâu sắc, cực kỳ nho nhã.

Đó là nét chỗ của người mà cô quen thuộc.

Hạ Chiêu Thiến.

Giang Châu nhìn cô, tiến tới, hôn lên bờ môi vợ một cái, dịu dàng nhìn cô.

"Vợ, đừng buồn, dù xảy ra chuyện gì đi nữa, anh đều ở bên em."

Giang Châu nhỏ giọng nói.

Khoé mắt của Liễu Mộng Ly nóng lên.

Cô gật đầu, sau đó nôn nóng mở phong thư.

Dựa theo trình tự thời gian, từ lúc mình bắt đầu xuống nông thôn, Hạ Chiêu Thiến vẫn luôn gửi thư cho mình.

Mở ra xem, tất cả đều là một vài chuyện nhỏ lặt vặt.

Hơi nước trong mắt của Liễu Mộng Ly ngưng tụ thành giọt nước bắt đầu rơi xuống.

Giang Châu đưa tay, vỗ nhè nhẹ ở sau lưng của cô, không nói lời nào.

Liễu Mộng Ly từ từ đọc thư, vừa khóc vừa cười, cô cứ như vậy vùi đầu ở trong lòng của Giang Châu, lẳng lặng đọc thư.

Khoảng hơn nửa tiếng sau.

Thân thể của Liễu Mộng Ly bỗng cứng đờ.

Cô bỗng đưa đầu mạnh tới trước, con mắt trừng lớn, không thể tin để sát vào nhìn nhiều lần, lúc này mới lên tiếng nói: "Giang Châu? Anh xem?"

Giang Châu vẫn đang tựa ở trên vai của cô.

"Hửm?"

Nghe lời nói của Liễu Mộng Ly, Giang Châu đưa mắt nhin về phía bức thư.

"Sao vậy?"

Liễu Mộng Ly vội xoay người, cầm bức thư trong tay đưa cho Giang Châu: "Anh xem! Nội dung của bức thư này! Mẹ em... nói để cho em thi đại học..."

Giang Châu cụp mắt xuống.

Nhận lấy, nhìn thật kỹ.

"Nhìn chữ như thấy mặt, Mộng Ly, con sống có tốt không?"

"Quốc gia khôi phục thi tuyển đại học, nhận được tin tức này, mẹ vui đến mức đêm không thể chợp mắt, con chịu về chưa con của mẹ?"

"Mấy năm nay, mẹ để dành được không ít tiền, tuy đã khôi phục thi vào đại học, thế nhưng thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chắc chắn vô cùng khó..."

~~~

Khoảng 3 trang giấy.

Đa số đều là lời trong lòng của Hạ Chiêu Thiến.

Một người mẹ đang nói với con gái của mình, bà biết không nên đi qua đi cửa sau giúp con gái của mình kiếm được một suất vào học đại học.

Thế nhưng, bản năng lại điều khiển bà làm như vậy.

Mấy phong thơ kế tiếp, đều là kể lại tiến trình cụ thể của chuyện này.

Khoảng hơn một tháng sau, Hạ Chiêu Thiến viết, nếu Liễu Mộng Ly bằng lòng trở về, như vậy bà sẽ nói hết toàn bộ thủ tục nhập học cụ thể cho cô.

Chuẩn bị xong, trở về thành phố Thượng Hải là được.

Thủ đoạn cụ thể rất đơn giản, Hạ Chiêu Thiến đút lót một số tiền rất lớn, cực kỳ nhiều, lại tìm người, năn nỉ cầu tình, lúc này mới bằng lòng.

Đoạn sau thư, đại khái đều là báo về quá trình việc đút lót.

Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thoả, để cho Liễu Mộng Ly chép học tịch, cầm một bức thư chứng minh do hiệu trưởng viết tay là được rồi.

Giang Châu đã đoán biết được.

Vào thời đại này, tin tức không thông, thư chứng minh chính là chứng cớ tốt nhất.

Giang Châu suy đoán.

Chu Khải Văn ngay từ đầu có lẽ chỉ ngẫu nhiên gian phát hiện trong thư của Liễu Mộng Ly có tiền.

Xuất phát từ lòng tham, gã bắt đầu giữ lại thư của Liễu Mộng Ly.

Sau đó chậm rãi phát hiện chuyện liên quan đến học đại học.

Chỉ là...

Vẫn có chuyện khiến Giang Châu nghi ngờ.

Nếu như Chu Khải Văn thực sự dựa vào con đường này để vào đại học, vì sao không đi đến đại học giao thông?

Ngược lại tới thủ đô đại học?

Giang Châu cau mày, luôn cảm thấy ở phương diện này mình đã bỏ sót điều gì đó.

Hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bỗng nhiên thấy Liễu Mộng Ly ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

"Giang Châu! Mẹ em bà đang ở thủ đô!"

Lúc này, Liễu Mộng Ly cầm trong tay phong thư cuối cùng.

Cô cao hứng nhét thư vào trong tay của Giang Châu, đôi mắt mừng rỡ đang rực sáng.

Giang Châu nhận lấy, liếc mắt nhìn, phát hiện quả đúng là thế.

Bức thư cuối cùng được gửi vào cuối năm 1981.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play