Sau khi nói chuyện với Lý Quốc Đống, Giang Châu về tới tứ hợp viện.
Cả đoạn đường chậm rãi đi trở về, trong óc của hắn, cũng đang suy tư chuyện xảy ra hôm nay.
Chu Khải Văn là một thanh niên trí thức, có thể làm chuyện xấu chỉ dựa vào giấu thư, chuyện này gần như khó như lên trời.
Hơn nữa, thông qua biểu hiện hôm nay của gã, Giang Châu chắc chắn, sau lưng của gã có người.
Đáng tiếc.
Không thể giải quyết trong một lần, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Giang Châu trở về tứ hợp viện.
Giang Quân Đoàn Giang Quân Viên hai con nít đã trở về.
Nhìn thấy Giang Châu trở về, hai đứa con nít vui vẻ kêu ba ba.
Hắn ngồi xổm người xuống, từ trong túi lấy ra kẹo, đưa vào trong miệng của hai cô con gái bé bỏng.
"Ma ma đâu?"
Giang Quân Đoàn ăn kẹo, quai hàm phồng lên, đưa ngón tay ra ngón tay gian nhà: "Ở bên trong, vừa mới thu chăn!"
"Ma ma nói chăn bị ẩm, phơi chút chút, buổi tối ngủ mới ấm ấm!"
Giang Quân Đoàn nhếch miệng cười rất tươi, lộ ra hai hàm răng nhỏ nhắn trắng bóc.
Giang Châu nhịn không được, cũng cười theo.
"Đi tìm ông Trịnh chơi đi, ba ba tìm ma ma có việc."
Hai đứa con nít nghe vậy, vui vẻ đeo cặp sách đi tìm Trịnh Trung Quang.
Trịnh Trung Quang tuy mặt lạnh, thế nhưng tim nóng.
Nhìn hai cô bé đáng yêu qua đây, lập tức kéo ra băng ghế nhỏ, để cho hai cô bé lần lượt ngồi xuống.
Lại nghiêm túc nói: "Một tấc quang âm một tấc vàng, mặc dù là con gái, cũng phải học bài thật nhiều, như vậy mới có thể thông minh giỏi giang..."
Bên này.
Giang Châu đi vào phòng.
Liễu Mộng Ly đang phơi chăn.
Tuy thủ đô đã vào xuân, tuy nhiệt độ đã tăng lên, thế nhưng không tăng được bao nhiêu.
Đi ra ngoài bị gió thổi vào người, sẽ lạnh đến rụt cổ.
Không ít người khoác trên mình những chiếc áo khoác cũ kỹ, cài cúc trước, đôi tay co ro, hắt xì run rẩy đến khi qua khỏi đầu xuân.
Liễu Mộng Ly cùng Giang Châu đều không phải là người phương bắc đích thực.
Khi gió thổi tới, mặt sẽ bị khô da nứt nẻ.
Giang Châu là đàn ông, xem như cũng được đi, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ mình, đã bị nứt mấy vết rồi.
Dùng khăn mặt chà nhẹ, đau đến mức mắt cô đỏ hoa.
Giang Châu không nỡ.
"Vợ?"
Giang Châu đi tới, từ phía sau ôm lấy cô.
Tựa đầu lên vai vợ một lát, giọng nói cũng trở nên có chút lười biếng.
"Về rồi sao?"
Liễu Mộng Ly nói: "Hôm nay em phơi chăn, tối ngủ sẽ ấm hơn."
Giang Châu vui vẻ nói:
"Trong viện chúng ta mỗi tối đều đốt giường sưởi, đệm chăn đã sớm nướng khô, chăn này để ở bên ngoài phơi nắng, ngày hôm nay còn đổ chút mưa bụi, không phải là càng phơi càng uớt sao?"
Liễu Mộng Ly rùng mình, quay đầu nhẹ véo nhẹ hắn.
"Nói cái gì đó?"
Cô sẵng giọng: "Nướng cùng phơi, nào có thể..."
Chỉ là cô còn chưa nói câu đã ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay của Giang Châu, có một chai kem dưỡng da đang nằm đó.
Hắn cười nhét vào lòng bàn tay của Liễu Mộng Ly, nghiêm túc nói: "Gió phương bắc quá mạnh rồi, khi hoà vào nước thổi một cái, nơi khác ướt sẽ không sao, khuôn mặt ướt thì sẽ bị nứt."
Liễu Mộng Ly: "...??"
Cô bản năng cảm thấy lời này có gì đó sai sai.
Thế nhưng nghĩ một lúc cũng nghĩ không ra có gì sai sai.
Giang Châu dỗ cô: "Mau nhận lấy đi, buổi tối dùng thử xem, nếu như dùng tốt, ngày khác cũng mua cho Đoàn Đoàn Viên Viên một chai."
Liễu Mộng Ly lập tức cẩn thận cất chai kem bảo vệ da vào trong hộp.
Quay người lại, đã thấy Giang Châu lấy ra một xấp thư.
Thân thể của Liễu Mộng Ly hơi cứng đờ.
Mấy ngày nay, cô biết chuyện Giang Châu đang làm.
Thế nhưng, cô tuyệt đối không ngờ Giang Châu đã thành công mang thư trở về.
Một xấp thật dầy.
Khoảng mười mấy bức thư, đặt ở trên chiếc bàn nhỏ.