Qua tết, Giang Châu đã giao thông tin của hắn và Liễu Mộng Ly cho trường trung học Khánh An, những chuyện phía sau Trương Thanh biểu thị rằng anh ấy có thể xử lý được.

Giang Châu thu dọn đồ đạc, rồi đưa Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên đến Phí Thành trước.

Khi Vu Tự Thanh thấy hắn đến, liền cao hứng bừng bừng tự mình làm một bàn đồ ăn lớn.

Giang Châu thấy ông hồng quang đầy mặt, đã thế còn mua thêm cả rượu cùng thuốc lá rồi dặn dò vợ cả buổi là không được động vào.

Vu Tự Thanh thận trọng đến như vậy khiến Giang Châu mơ hồ nhận ra có dấu hiệu gì đó.

Hắn kéo Vu Tự Thanh ra ngoài, hai người ngồi dưới gốc cây trước cửa.

Giang Châu đưa cho ông một điếu thuốc.

"Chú, không được hút thuốc trong nhà, có phải là nhịn đến mức không chịu nổi đúng không?"

Vu Tự Thanh gãi gãi đầu cười hắc hắc không ngừng.

"Bác gái có thai?"

Vu Tự Thanh cầm lấy điếu thuốc, ngồi xổm dưới tấn cây, châm lửa, rít một hơi thật sâu.

"Ừ, mấy hôm trước nhà máy bận may quần áo kiểu mới, chú ở đó mấy ngày không về nhà. Khi về thì thấy cô ấy sút cân nhiều, ăn gì cũng thấy buồn nôn. Chú đưa cô ấy đi kiểm tra, kết quả phát hiện mang bầu."

Vu Tự Thanh thở dài, thần sắc vừa cảm khái lại vui mừng: "Bác sĩ nói trước đây áp lực quá nhiều, bây giờ thuận theo tự nhiên, kết quả là có. Nói tới nói lui, thì chú mới là người làm cô ấy chậm trễ."

Giang Châu cười nói: "Chúc mừng chú!"

Hai người lại tán gẫu một hồi, Giang Châu cũng đã lên kế hoạch đại khái cho những việc trong nhà máy.

Sau đó, Giang Châu hỏi: "Thông tín Diệp đâu rồi? Anh ấy hiện tại thế nào?"

Sau khi Diệp Mẫn Kiệt giúp hắn chặn một dao, Giang Châu mới chỉ đến thăm hỏi hai lần.

Bác sĩ nói vết thương không sâu, chăm sóc tốt sẽ không sao.

Giang Châu đã gửi tiền và đồ đạc nhiều lần, nhưng tất cả đều bị anh ấy trả lại.

Hắn không còn cách nào khác là như Vu Tự Thanh đi xem thử một chút.

Nếu không trong lòng Giang Châu sẽ thấy bất an.

Vu Tự Thanh nói: "Tiểu Châu à, tháng giêng chú đến nhà anh ấy chúc Tết, tiện thể mang theo ít đồ. Đáng tiếc, hoàn cảnh của anh ấy..."

Ngay sau đó.

Vu Tự Thanh kể lại đại khái sự tình một lần.

Hóa ra gia đình Diệp Mẫn Kiệt đang thực sự gặp phải khó khăn.

Anh ấy là con trai út trong gia đình, một dòng độc đinh, ban đầu có anh có bốn người chị, nhưng người chị được nhận nuôi đã dời đi, 3 chị còn lại đều đã lấy chồng.

Đáng tiếc mắt cha mẹ không đủ sáng, nhà chồng tìm cho ba chị em đều không tốt lắm.

Chị cả được gả cho một ông chồng bán thịt heo, trong tay cũng có chút tiền, đáng tiếc tính tình anh ta quá nóng nảy nên bị đánh đập quanh năm.

Người chị thứ hai thì góa chồng, mang theo một người con trai sống trong nhà.

Còn người chị thứ ba thì sinh được hai đứa con gái thế nên bị nhà chồng coi thường, trong phút nhất thời bốc đồng chị đã ôm hai đứa con nhảy sông tự sát.

Gia đình vất vả lắm mới có Diệp Mẫn Kiệt lên người..

Trọng trách trong nhà đè nặng lên vai anh.

Anh ấy chỉ mới hai mươi tám hoặc chín tuổi, nhưng nhìn đã như ngoài ba mươi.

Theo lý mà nói thì giờ anh đang làm thông tín viên, mười phần thân cận với thị trưởng.

Thế nên cũng sẽ có một số người gửi quà cho anh, thời gian này cũng không thể túng quẫn như thế.

Nhưng mà.

Anh ấy hết lần này đến lần khác làm một thông tín viên thanh liêm tận tâm với công việc, dù ai có tặng quà gì thì anh ấy cũng không nhận.

Một tháng tiền lương được hơn 30 tệ, anh gửi hết về nhà, còn mình thì chắt bóp tiêu dè sẻn.

Vu Tự Thanh thở dài: "Quả là một hảo tiểu tử! Đáng tiếc!"

Giang Châu trầm mặc không nói gì.

Hắn nhớ ra rằng lần nào hắn nhìn thấy Diệp Mẫn Kiệt là lần ấy hắn mời anh một điếu thuốc, thế nhưng anh ấy lại không bao giờ nhận.

Đêm đó trong ngõ cũng vậy, anh ấy biết là có nguy hiểm, nhưng vẫn là đứng chắn trước mặt Giang Châu.

Sau cùng, thì hắn vẫn nợ Diệp Mẫn Kiệt một cái ân tình.

"Cháu đi Đào Hoa trấn."

Giang Châu đứng dậy vươn vai nói tiếp: "Chú Vu, buổi chiều chú bảo Hầu tử mua vé tàu giúp cháu, chuyến buổi sáng ngày mai."

…………

Buổi chiều, ba giờ.

Diệp Mẫn Kiệt đang kiểm tra chi tiêu của Thị trấn Đào Hoa trong thời gian này.

Ngoài cửa có người tới gõ cửa.

"Thông tấn Diệp, có người tìm anh."

Diệp Mẫn Kiệt ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nói: "Được, tôi sẽ đến ngay. Cô kêu anh ấy đợi tôi ở phòng tiếp tân."

Mười phút sau.

Diệp Mẫn Kiệt chạy tới phòng tiếp tân, nhìn thoáng qua thì đã thấy Giang Châu đang ngồi trên ghế.

"Ông chủ Giang?"

Hai mắt anh sáng lên, thẳng lưng ưỡn ngực, vội vàng đi tới.

Giang Châu đưa tay ra, hai người bắt chặt tay nhau.

Diệp Mẫn Kiệt kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Giang Châu cười nói: "Anh đỡ một dao cho tôi, tôi đến đây thăm anh chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?"

"Ông chủ Giang, anh nói gì vậy?"

Diệp Mẫn Kiệt lập tức nghiêm túc nói: "Vì sự an toàn của nhân dân, nhất châm nhất tuyến bảo vệ người dân là điều mà các nhân viên công chức chúng ta nên làm!"

Giang Châu quan sát Diệp Mẫn Kiệt trước mặt.

Anh ấy trông khá nghiêm túc, khuôn mặt hơi đỏ, đôi tay buông thõng bên hông khẽ siết lại.

Giang Châu khá xúc động.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thông tín Diệp, đối với việc làm ăn lần này anh thấy thế nào?"

Diệp Mẫn Kiệt sửng sốt.

Anh không ngờ Giang Châu lại nhắc đến chuyện này.

Ngay sau đó anh suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói ra quan điểm của mình.

Trên thực tế.

Anh không có ác cảm với việc kinh doanh.

Tuy rằng thời đại này nói là kinh doanh không bằng quan chức, nhưng anh thường xuyên chạy qua chạy lại chỗ Phí Thành, thấy cũng nhiều, trong lòng hiểu cũng nhiều.

Sau này sẽ ngày càng nhiều các ông chủ.

Hạ tầng nhân dân quá áp lực, vì khát vọng một cuộc sống tốt đẹp, thế nên việc kinh doanh kiếm tiền sẽ trở thành một chuyện đương nhiên.

"Kinh doanh kiếm tiền là để bản thân có cuộc sống tốt, tôi nghĩ kinh doanh chẳng có gì sai cả."

Diệp Mẫn Kiệt nói rất chân thành.

Giang Châu nhìn anh đầy tán thưởng.

"Ngày mai tôi sẽ đến Bắc Kinh, thủ đô của đất nước chúng ta, làm ăn lớn kiếm tiền lớn."

Giang Châu nhún vai, cười cười nhìn anh: "Thông tín Diệp, anh thấy thế nào?"

Diệp Mẫn Kiệt sững sờ.

Làm, kinh doanh?

Anh ta?

Cơ hội bất ngờ đặt trước mặt khiến Diệp Mẫn Kiệt có chút bối rối.

Anh sững người tại chỗ, nhất thời không biết nói gì.

Giang Châu cười nói: "Đừng lo lắng, tôi chỉ là đang đưa ra ý kiến, anh cứ suy nghĩ cho kỹ càng."

Hắn nói xong liền đứng dậy, lấy từ trong túi ra một bọc nhân dân tệ, đặt lên bàn.

"Số tiền này…"

"Không, không, không!"

Diệp Mẫn Kiệt vội vàng chạy tới, cau mày như thể lâm vào đại địch rồi cầm bó tiền lên nhét lại cho Giang Châu.

"Tôi không thể nhận số tiền này!"

Anh nghiêm túc nhìn Giang Châu, đôi mắt trũng sâu có chút lấp lánh.

"Cảm ơn ông chủ Giang đã đề nghị, tôi sẽ nghiêm túc xem xét, nhưng tôi thật sự không thể nhận số tiền này!"

Giang Châu: "…"

Haizzz.

Giang Châu chỉ có thể bất lực thở dài, vươn tay cầm lấy cọc tiền cho vào trong túi.

"Thôi, anh cứ nghĩ kỹ đi, muốn tới thì đến chỗ chú Vu, ông ấy sẽ liên lạc với tôi."

Giang Châu nói xong liền rời đi.

Diệp Mẫn Kiệt đột nhiên bước nhanh đến và ngăn Giang Châu lại.

"Ông chủ Giang, chờ đã."

Giang Châu dừng lại một chút, tò mò.

"Sao vậy?"

Diệp Mẫn Kiệt nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó xoay người cầm giấy bút trên bàn viết gì đó.

Sau đó, anh đưa mảnh giấy đấy cho Giang Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play