Khi trời nhá nhem tối, trong thôn Lý Thất, mọi nhà cũng bắt đầu vang lên tiếng pháo nổ giòn giã.
Năm nay, bởi vì có mối kinh mứt doanh hoa quả do Giang Châu giới thiệu, kèm theo cả việc buôn bán lươn.
Mọi người dân trong thôn Lý Thất đã có một năm tốt lành.
Nhà nào đông người thì sẽ kê hai cái bàn vuông vào cạnh nhau rồi bày đồ ăn ê hề.
Chính giữa là một cái nồi lẩu bằng đồng, ở giữa đáy nồi có một cái cổng tiếp than dài, khi cho than đang cháy đỏ vào trong thì nước trong nồi đồng sẽ sôi lên ùng ục.
Ở thời đại này nước lẩu chỉ đơn giản là dùng hai miếng thịt trắng to cùng một thìa mỡ heo, kèm gừng và hành lá, thêm ít nấm hương khô, nêm gia vị vừa đủ, thế là thành một nồi nước lẩu ngon lành.
Giang Châu không nhớ nổi đã bao nhiêu năm hắn chưa ăn loại lẩu này.
Theo sự tiến bộ của thời đại, hắn nhận ra rằng thực ra đó là hương vị thơm ngon này chính là thứ ngon nhất còn sót lại trong trí nhớ của hắn.
Cũng chính là thứ khó quên nhất.
Trong tiếng pháo nổ, mấy đứa nhỏ lần lượt đứng lên chúc Tết.
Giang Phúc Quốc mừng khấp khởi, chuẩn bị tiền mừng năm mới cho các cháu ngoại và hai cháu nội.
Mỗi đứa một tệ.
Nếu là trước đây, một đứa nhiều nhất thì cũng chỉ có 5 hào.
Giang Phúc Quốc uống rượu.
Mặt đỏ bừng và trông cực kỳ hưng phấn.
"Đến, tới lãnh tiền lì xì nào! Cầm hồng bao đặt ở dưới gối, ngày mai mới tiêu, nghe không?"
Giang Phúc Quốc nấc lên một cái.
Phát lì xì cho từng đứa nhỏ một.
Ở thời đại này vẫn chưa có phong bao lì xì sẵn, thế nên phải dùng giấy đỏ, cắt thành dải, gấp tiền rồi gói lại, cuối cùng là dán lại bằng cơm nguội.
Đám tiểu gia hỏa vui vẻ cầm lì xì ra sân nhặt pháo cối để chơi.
Giang Phúc Quốc nhìn lũ trẻ một hồi, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Giang Châu và Giang Minh rồi nói: "Hai đứa, lại đây."
Giang Châu và Giang Minh liếc nhau rồi đi tới.
"Bố, sao vậy?"
Giang Minh nói: "Bổ có việc gì bận để sai bọn con làm à?"
Giang Phúc Quốc trừng mắt liếc anh.
"Sao anh lại nghĩ xấu về thằng bố anh như vậy?"
Ông nói tiếp: "Tết nhất thế này thì bận cái gì? Dù bận thế nào thì cũng để ngày mai!"
Giang Phúc Quốc lẩm bẩm.
Nói rồi ông vươn tay ra lục lọi trong túi.
Kết quả là khi vừa rút tay ra, một đống bao lì xì đã rơi khắp sàn nhà.
Hai anh em: "???"
Giang Phúc Quốc vội vàng cúi xuống, nhặt lên, sau đó lấy ra bốn cái, nhét vào tay Giang Châu Giang Minh, mỗi người hai cái.
"Con và em trai đã lấy vợ sinh con, sao lại cần lì xì?"
Giang Minh cau mày muốn đưa tiền lại: "Bố cầm lấy mà tiêu, con với em có tiền rồi."
Giang Phúc Quốc trừng mắt liếc anh một cái.
"Bảo cầm thì cứ cầm đi, sao nhiều chuyện vậy?"
"Chẳng giống con trai của Giang Phúc Quốc chút nào."
Giang Minh không nói nữa.
Giang Phúc Quốc rút ra thêm hai điếu thuốc, sau đó đá đá vào băng ghế trước mặt: "Hai ngươi ngồi xuống nói chuyện chút."
Giang Châu liếc nhìn Giang Phúc Quốc, cuối cùng cũng kéo Giang Minh ngồi xuống.
Giang Phúc Quốc thổi ra một vòng khói, lại gõ gõ tẩu thuốc xuống đất, rồi ngước nhìn hai đứa con trai của mình.
"Trước đây cha mẹ các ngươi đều bị coi thường, trong tay không có tiền, còn chưa bao giờ lì xì cho các ngươi."
"Bây giờ có tiền rồi, bù đắp chút cho các ngươi thì trong lòng cũng thấy khoái hoạt. Bây giờ các ngươi tuy cũng đã có tiền đồ, người cũng đã lớn rồi. Thế nhưng trong mắt cha mẹ, các ngươi cũng chỉ như mấy đứa nhãi con thôi, đừng nghĩ là mình đủ cứng cáp rồi! "
Ông nói rồi lại khịt mũi, nhìn Giang Châu: "Ngươi muốn đi Kinh Đô phải không? Khi nào thì đi? Hết tết sao?"
Giang Châu gật đầu.
Hắn mỉm cười và nói: "Bố, sau này con và Mộng Ly sẽ lên Kinh Đô để học, cũng đi sớm một chút để làm quen với tình hình."
"Khi nào mua được một căn Tứ Hợp Viện ở Kinh Đô, cả nhà chúng ta có thể chuyển đến sống ở đó."
Giang Phúc Quốc hừ một tiếng rồi trừng mắt nhìn hắn.
"Còn việc đến Kinh Đô để học thì sao! Ngươi nghĩ là thi đại học dễ như vậy sao?"
Ông nói: "Nếu chưa làm được thì đừng nói nhảm, miễn cho người ta chê cười!"
Giang Châu gật đầu: "Con biết rồi bố."
Giang Phúc Quốc rút thêm hai điếu thuốc, sống mũi lại thấy hơi cay cay.
Sao mà nhiều chuyện quan trọng thế này?
Hai đứa con trai ông, bây giờ đều có tiền đồ hết rồi.
Sau Tết Nguyên Đán, một đứa sẽ đến Kinh Đô, đứa kia sẽ đến Phí Thành, hai đứa đều đang làm việc đại sự và kiếm được nhiều tiền!
Trong lòng ông sao chợt lại thấy thấp thỏm không yên?
Một tay Giang Phúc Quốc cầm tẩu thuốc, tay còn lại thì xoa mặt.
"Hai ngươi nhớ cho kỹ, làm cái gì thì cũng phải biết đối nhân xử thế, đường đường chính chính, nghĩ thì cũng phải nghĩ thoáng ra, có hiểu không?"
Giang Châu và Giang Minh nhìn nhau, sau đó đồng thanh lên tiếng.
"Đã hiểu."
…………
Tháng giêng thấy câu chúc bay đi khắp nơi.
Hôm nay là mùng 8 tết, cuối cùng Giang Châu cũng đã đi một vòng chúc tết người thân họ hàng xong..
Giờ hắn đang ngồi ở ngưỡng cửa.
Từ xa, hắn có thể nghe thấy Trần Hồng Mai đang tranh cãi với ai đó.
"Còn nói là không liên quan gì đến cô nương nhà họ Đặng à! Thế mà đêm hôm kia ở gốc cây liễu dưới sông sao lại bị người ta bắt quả tang đấy! Trần Hồng Mai! Con trai bà không phải là sinh viên đại học sao? Nhìn xem nó đang làm cái chuyện bẩn thỉu gì đi! "
Thanh âm này là của thẩm Nhị Mao.
Bà ấy là người có tính tình thẳng thắn, có danh xưng là "cái loa" to nhất thôn, chuyện vặt vãnh thôi mà chỉ cần hai ngày sau thì cả thôn cũng biết.
Tối hôm kia, Giang Minh Phàm đi tìm Đặng Thúy Hồng, hai người đang ngồi ở dưới gốc cây liễu bên mương sông, chưa kịp nói câu nào thì đã bị thẩm Nhị Mao bắt gặp.
Cái đèn tránh bão vừa soi một cái.
Chậc chậc, thế là thẩm Nhị Mao nhìn rõ hai khuôn mặt kia.
Kết quả là ngày hôm sau, khi mà mọi người trong thôn sang nhà nhau chúc Tết, thì chỉ cần một ngày ngắn ngủi là cả thôn đều biết.
Đặng Thúy Hồng cùng Giang Minh Phàm gian díu với nhau!
Đã thế còn bị bắt quả tang!
Hai người ôm nhau giữa đêm!
Trần Hồng Mai lên cơn điên, làm rùm beng lên.
Nguyên hai ngày nay ầm ĩ đến mức gà bay chó chạy, quả thực không được an bình.
Giang Châu thấy vậy thì hứng chí ngồi ngoài ăn dưa.
Một lúc sau, Giang Minh nhìn thấy Giang Minh Phàm bước ra khỏi sân rồi nhìn chằm chằm vào hắn.
"Là mày phải không?"
Giang Minh Phàm nhìn Giang Châu lạnh lùng hỏi.
Giang Châu nhún nhún vai, nhìn trực diện vào Minh Phàm.
"Anh họ à, trên đời này có câu rằng, nếu mà không muốn người khác biết thì đừng làm. Nếu anh thực sự không liên quan gì đến đồng chí Đặng, sao anh lại sợ hãi như vậy?"
Giang Minh Phàm cau mày.
"Mày……"
Giang Minh Phàm nhìn chằm chằm vào Giang Châu, một lúc sau mới nói tiếp: "Nghe nói mày chuẩn bị đến kinh thành phải không?"
Giang Châu gật đầu, cũng không có ý định nói dối: "Sao nào? Kinh thành trời cao đất rộng, nếu anh họ có thể đi, ta đương nhiên cũng có thể."
Giang Minh Phàm nhìn Giang Châu một cái thật sâu.
"Hy vọng sau này mày sẽ không hối hận."
Giang Minh Phàm nói rồi quay người rồi đi vào sân.
Hối hận?
Giang Châu cười cười, đứng dậy vươn vai.
Ai nha.
Trời hôm nay thật là đẹp.
…………
Trong thôn, tin tức về Giang Minh Phàm cùng Đặng Thúy Hồng càng ngày càng trở nên sôi trào.