Một nhóm người bắt đầu tán gẫu và bàn tán về những chuyện tầm phào.
Tuy nhiên.
Nói mãi nói mãi, đột nhiên không biết ai nhắc đến Đặng Thúy Hồng.
"Này? Tôi nhớ là con gái nhà họ Đặng, không phải lúc trước cũng thích đứa trẻ này sao? Không biết hai đứa có thành hay không?"
"Không biết nữa! Nhìn thấy vài lần, con gái nhà họ Đặng kia mong ngóng dữ lắm! Về sau lại nói bắt cặp với thanh niên có học, ai mà biết được!"
"Đừng nói là ba người này, có chuyện gì ám muội đấy chứ? Cái này thì..."
Tiếng rủ rỉ rù rì truyền đến.
Sắc mặt Giang Minh Phàm hơi thay đổi.
Ở bên cạnh, Trần Hồng Mai chợt dúi tiền trên tay vào ngực Giang Phúc Toàn, chống nạnh bắt đầu mắng mỏ.
"Từng người một, còn dám nói bậy bạ nữa, có tin bây giờ bà đây rút lưỡi ra hay không?!"
"Trong nhà có người chết rồi sao? Miệng thối như vậy! Không muốn thấy con trai tôi tốt có phải không?"
"Cái gì mà Đặng Thúy Hồng?! Các người tận mắt nhìn thấy hay là nghe ngoài tai? Con trai tôi, sau này sẽ là một quan chức cấp cao! Có thể lấy vợ trong hẻm núi của chúng ta sao?"
"Cũng không nhìn xem đều là thứ hàng gì! Con trai tôi làm sao có thể để mắt đến?!"
Trần Hồng Mai đầy hăng hái.
Vừa mở miệng, giọng điệu cất cao, làm tất cả mọi người đều nghẹn họng đến không nói nên lời!
Từng người một bị đuổi mà mắc cỡ, lầm bầm mấy câu, rồi lần lượt rời đi.
Giang Phúc Toàn vội cất tiền đi, bước tới, kéo vạt áo của Trần Hồng Mai.
"Bà này, làm gì vậy? Minh Phàm mới về! Cơm còn chưa ăn, bà đã nổi cáu với người ta rồi! Nhìn xem bà kìa!"
Trần Hồng Mai trừng ông.
"Ông không nói giúp tôi thì thôi đi, sao lúc này còn nói ngược lại? Còn trách móc tôi?"
"Không nghe thấy những người này nói gì sao? Con trai chúng ta, sắp làm quan chức cấp cao và kiếm được nhiều tiền! Nếu danh tiếng bị bôi xấu, sau này con gái của cấp trên nghe được, không phải sẽ tức giận sao!"
Giang Phúc Toàn nghe vậy, lập tức không nói thêm gì.
Ông siết chặt nắm tay, suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy như vậy.
Con trai của mình, một người tài giỏi, nhìn dáng vẻ trở về, đó chính là rồng vàng của thôn Lý Thất!
"Đi đi đi!"
Giang Phúc Tuyền vội vàng chào hỏi: "Nói xong thì nhanh chóng trở lại! Trong nồi sanh còn đang hầm thịt đấy!"
Giang Minh Phàm gật đầu, nhấc chân muốn đi.
Ai ngờ ở sân bên cạnh, Giang Châu cười ít mắt, khoanh tay ló đầu ra ngoài.
"Anh họ trở về rồi à?"
Giang Châu cười nói: "Về ăn Tết sao?"
Con trai của Trần Hồng Mai bây giờ đã kiếm được tiền, còn là sinh viên đại học, vì vậy khỏi phải nói lúc này oai cỡ nào!
Bà ưỡn ngực, ngẩng đầu, gần như dùng lỗ mũi nhìn người!
"Chứ sao!"
Trần Hồng Mai hừ một tiếng: "Ngày sau, ăn Tết xong, chúng tôi cũng xây nhà gạch đỏ! Nhà gạch đỏ ấy mà có thể tốn mấy đồng bạc? Ai mà không ở nổi chứ?!"
Lấy hộp thiết ra và lắc lắc trước mặt Giang Minh Phàm.
"Anh họ, em còn tưởng anh quen Đặng Thúy Hồng chứ! Hóa ra anh và cô ấy không có quan hệ gì nhau à?"
Giang Châu cười nói.
Sắc mặt của Giang Minh Phàm cuối cùng cũng thay đổi.
Y tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Giang Châu, nhíu mày: "Em như vậy là có ý gì?"
Giang Châu nhún vai, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chiếc hộp thiết nhỏ, khi lắc sẽ phát ra tiếng "xủng xẻng" giòn tan.
"Đâu có ý gì đâu!"
Giang Châu nói: "Em chỉ nhiều chuyện hỏi thử thôi, đoạn thời gian trước từng gặp ở huyện, cô ấy bảo em mang hộp thiết tới, nói phải đưa cho sinh viên đại học của thôn ta! Em tưởng là đưa cho anh, không ngờ anh lại không biết cô ấy, vậy hẳn là đã đưa nhầm!"
Trước mặt Giang Minh Phàm.
Giang Châu lại nghiêm túc cất hộp thiết vào trong túi.
"Thôi hết chuyện rồi, anh họ, em về đây!"
Giang Châu lộ ra vẻ mặt vui cười.
Trần Hồng Mai trừng mắt nhìn hắn: "Chớ nói bậy! Chắc chắn là tìm nhầm người rồi! Ai quen biết cô Đặng Thúy Hồng đó chứ! Minh Phàm chúng tôi không liên quan gì đến cô ta!"
Giang Minh Phàm: "..."
Nhìn bóng lưng Giang Châu đi trở về, Giang Minh Phàm lại nghĩ đến chiếc hộp thiết đó.
Bên trong...
Đựng thư từ và tin tức mà Đặng Thúy Hồng muốn chuyển cho mình.
Sắc mặt y trầm xuống, không nói gì, xoay người lại nhìn thấy Giang Đại Quý, y lại lộ ra nụ cười văn vẻ lịch sự.
~~~
Hôm 30.
Mới sáng sớm Giang Phúc Quốc đã dậy.
Ông đi ra cửa thì thấy Giang Minh Giang Châu vẫn đang ngủ say, nghĩ hôm nay nhiều việc, phải gọi hai đứa con trai ra ngoài làm việc.
Chỉ là hiện tại con trai đã cưới vợ, nên cũng không tiện đi vào gọi.
Giang Phúc Quốc lúc này mới gấp một cục than trong bếp lò, đi tới cửa, kéo hai dây pháo đốt.
"Đùng đùng!"
Hai tiếng vang lên, lũ gà trong sân sợ hãi kêu lên quang quác.
Bọn trẻ ngủ say, không nghe thấy, nhưng Giang Châu và Liễu Mộng Ly đồng loạt mở mắt.
"Trời lạnh, em ngủ thêm lát nữa, đừng dậy, đoán là ba kêu anh và anh trai dậy đi làm!"
Liễu Mộng Ly gật đầu và rúc trở lại trong chăn.
Đợi một lát, Giang Châu không có rời đi, cô mơ mơ màng màng thò đầu ra nhìn hắn.
"Sao vậy?"
Liễu Mộng Ly hỏi.
Lúc này ánh ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào mặt cô.
Đêm qua lại có tuyết rơi, ánh sáng trắng trong khiến cô trở nên trắng nõn đến lạ thường.
Giang Châu không kìm lòng được, cúi người, hai tay chống hai bên chăn bông.
Ngay lập tức, một luồng khí nóng truyền tới.
"Sao còn chưa đi?"
Liễu Mộng Ly hỏi.
Giang Châu nhìn cô, vươn tay nhéo má cô.
"Có phải em quên điều gì rồi?"
Liễu Mộng Ly sửng sốt.
Còn chưa kịp phản ứng, Giang Châu đã đưa mặt lại gần.
"Chỗ này."
Hắn chỉ chỉ vào mặt mình.
"Hôn một cái."
Liễu Mộng Ly đỏ mặt.
Cô vội vàng nhô người, chui ra khỏi chăn, nhanh chóng hôn vào mặt Giang Châu một cái.
"Được rồi, được rồi! Sao còn giống như một đứa trẻ vậy chứ?"
Cô nhẹ nhàng nói: "Đi nhanh đi, hôm nay đón giao thừa, chắc ba bận lắm."
Giang Châu lúc này mới hài lòng thỏa dạ.
Hắn đứng dậy, mặc áo khoác bông vào, rồi lại tìm một đôi ủng lông xù mang vào, đi ra cửa.
Bên ngoài gió lạnh thổi qua.
Hắn lập tức tỉnh táo.
Đi tới sân mới thấy anh cả Giang Minh cũng vừa đi ra.
Hai anh em nhìn nhau và hiểu ý nhau.
"Nhìn xem hai đứa!"
Giang Phúc Quốc từ ngoài sân bước vào, sắc mặt tối sầm: "Đứa nào đứa nấy, làm ông chủ rồi, lười biếng ra đó! Đợi ăn Tết, sẽ để hai đứa thư thả một chút! Đã mấy giờ rồi? Vẫn còn chưa dậy? Có biết hôm nay đón giao thừa không?!"
Giang Châu tỏ ra hờ hững.
"Ba, mới năm giờ chứ mấy."
Giang Phúc Quốc đi tới, trừng mắt nhìn hắn.
"Tổ tiên con sáng sớm báo mộng, bảo ba dâng hương, con sớm bằng người sao?"
Giang Phúc Quốc nhét ba nén hương vào tay mỗi người con trai.
"Đến đây, bái lạy tổ tiên! Từng đứa một lười thành gì rồi!"
"Giờ còn may còn có tao, nếu tao không còn nữa, ai trong hai đứa còn nhớ đến thắp hương cho tổ tiên?"
Ông mắng chửi hùng hổ.
Giang Châu và Giang Minh vừa nghe thấy, ngay cả tổ tiên cũng đem ra nói, bọn họ đều im lặng.
Đi theo Giang Phúc Quốc tế bái tổ tiên, rồi lại đốt giấy vàng, sau đó Giang Minh lái xe lừa đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT