Nhìn thấy Giang Châu bước ra, y hơi giật mình.

"Đẹp trai, em thật ngầu! Trời nóng như vậy, còn mặc áo dài tay? Không sợ nhiệt ngất đi oa?"

Giang Châu chậm rãi, cúi đầu nhìn qua.

"Nóng sao?"

Hắn đưa tay ra, xắn tay áo lên, lơ đãng lộ ra chữ "Giang" nho nhỏ kia.

"Thời tiết này, mát mà! Mặc áo dài tay vừa đẹp!"

"Nhìn thấy không? Đây là áo do vợ em may đó, hàng thêu Tô Châu chính tông."

Trần Mã Long: "..."

"Em bắt nạt anh vợ chết rồi đúng không?"

Y trừng mắt với Giang Châu: "Giận em rồi!"

Nói xong thở hồng hộc bước đi.

Giang Châu đi ra sân.

Đại thứ thứ ở Giang Minh trước mặt ngồi xuống.

Giang Minh đang kiểm tra chi tiêu tài chính trong khoảng thời gian này, nhìn thấy Giang Châu, mí mắt giật giật.

"Em làm gì vậy?"

Hắn nói: "Nóng chảy đầy mồ hôi, sao không cởi áo?"

Giang Châu đưa tay, ở trên trán lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc nói: "Đây là nước, anh hai, mắt anh không tốt lắm."

Giang Minh: "..."

Em trai của mình, đầu óc có vấn đề gì sao?

~~~

Còn về Trần Mã Long.

Y thở hồng hộc đi ra cửa sân, chuẩn bị đi tìm Trần A Tinh.

Con trai của mình sau khi tới nơi này, dường như biến thành người khác.

Trước đây thích ở cùng với mình nhất, giờ thì hay rồi, tự lúc mình đến Phí Thành, cả buổi chiều cũng không thấy bóng người.

Y ngủ một giấc tỉnh lại, thằng con đã chạy đâu mất, hỏi Giang Thấm Mai, thì nghe nói rằng Đại Phi Tiểu Phi đã mang cậu bé đi chơi con quay.

Trần Mã Long khá bực mình.

Làu bàu chửi mấy câu thô tục.

Không ngờ mới vừa ra đầu ngõ, trước mặt bỗng có một người đang đi về phía mình.

"Ông chủ Trần!"

Người nọ lập tức tươi cười, dâng thuốc lá cho mình: "Chúng ta là người cùng tộc nha!"

Trần Mã Long sửng sốt.

Người này là ai vậy?

"Cùng con mẹ ông! Đừng làm nhận loạn thân thích, ông là ai hả?"

Trần Đông Nhĩ sửng sốt, lập tức nghẹn họng.

Ông ta mỉm cười lấy lòng, sau đó nói: "Tôi là ông chủ của Tam Xưởng, Trần Đông Nhĩ, ta đều cùng họ Trần! Đều nói người cùng họ, ba trăm năm trước không phải đều là một nhà sao?"

Trần Mã Long lắc đầu.

"Tôi là họ Trần tại Dương Thành! Ông là họ Trần tại Phí Thành! Bắn đại bác không tới!"

Y nói: "Ông tìm tôi có chuyện gì thì nói đi! Tôi đang vội!"

Khoé miệng của Trần Đông Nhĩ giật giật.

"Không phải, ông chủ Trần, tháng trước đó, ông quên rồi sao? Ông tới Phí Thành, hỏi mua một nhóm sườn xám của Tam Xưởng chúng ta, lúc này sườn xám đã may xong, ông xem..."

Trần Đông Nhĩ vội vàng nói.

Lại không ngờ ông ta mới nói được nửa câu, Trần Mã Long đã tái mặt.

"Ai ai! Ông chủ Trần, cơm thì có thể ăn bậy chứ lời không thể nói bậy! Tôi từng đặt hàng sườn xám ở Tam Xưởng mấy người lúc nào?"

Trần Mã Long nghiêm túc nói: "Sao tôi không hề biết có chuyện này vậy?!"

Trong chớp nhoáng này.

Trần Đông Nhĩ như bị sét đánh giữa trời quang!

Ông ta cứng đờ ở tại chỗ, chỉ cảm thấy trong óc ong ong cả nửa ngày mới xem như là khôi phục lại.

"Ông chủ Trần?!"

Trần Đông Nhĩ nhìn chằm chằm Trần Mã Long, sắc mặt tái nhợt, lại miễn cưỡng nở một nụ cười.

"Cũng không thể nói như vậy nha! Lần trước, chủ nhiệm Lưu chúng ta tìm ông, ông nói ông muốn đặt mua một nhóm sườn xám, cho nên Tam Trường chúng tôi mới mua chất vải để làm, sao ông có thể nói không cần là không cần nữa? Không có quy tắc này nha!"

Trần Đông Nhĩ rất nóng nảy!

Con mắt cũng đỏ lên!

Mẹ kiếp!

Đây chính là khoản tiền sau cùng của ông ta rồi! Tất cả đều đặt ở trên sườn xám!

Người này, làm sao có thể nói không cần là không cần?!

Trần Mã Long cũng lạnh lùng nhìn đối phương.

Y lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng, châm lửa, hít mạnh một hơi, phun ra một vòng khói.

"Ông chủ Trần, việc buôn bán của chúng ta, quan trọng nhất là hợp đồng giấy trắng mực đen, ông cũng là người làm ăn, cả chuyện đó cũng không biết sao!?"

Trần Mã Long cười khẩy nói: "Tôi và Tam Xưởng của ôngký hiệp đồng chưa? Tháng trước sườn xám bán chạy, tôi nói tôi muốn mua, tháng nầy sườn xám bán không tốt, tôi không mua nữa, sao nào, có vấn đề gì sao?"

Trần Đông Nhĩ tái xanh mặt.

"Nếu ông còn có thắc mắc, cứ nói với thư ký của tôi!"

Trần Mã Long nói, vỗ tay.

Trong chốc lát sau, hai vệ sỹ bước ra từ khúc quanh.

Hai người có thân hình lực lưỡng, cực kỳ đáng sợ, nhất là ánh mắt nhìn chằm chằm người khác, lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.

Trần Mã Long phẩy phẩy khói thuốc, vẻ mặt thích ý.

"Thư ký của tôi rất dễ nói chuyện!"

Lời này tràn đầy tính uy hiếp.

Sắc mặt của Trần Đông Nhĩ lập tức đen như đáy nồi, như ăn phải con ruồi!

Ông ta tin tưởng lời nói của Trần Mã Long mới lạ đó!

Trần Đông Nhĩ nhanh chóng sắp xếp lại toàn bộ mọi chuyện, cuối cùng ông ta đã hiểu!

"Mày và Giang Châu quen biết từ lâu rồi!"

Trần Đông Nhĩ tức đến mức cơ thể run run, con mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm Trần Mã Long: "Chúng mày là một phe!"

Trần Mã Long nhún nhún vai.

"Ông chủ Trần, tính kế không bằng người, chịu thua cuộc đi!"

Sau khi nói xong, Trần Mã Long vẫy tay, mang theo hai vệ sỹ rời ngõ nhỏ.

Phía sau.

Trần Đông Nhĩ chỉ cảm thấy say xe chóng mặt, trước mắt biến thành màu đen.

Ông ta dựa vào vách tường lạnh như băng.

Làn gió nóng hổi cuốn theo bụi bặm, từ trong ngõ hẻm lao ra đường cái.

Khiến cho thân thể ông ta không kìm được run rẩy.

Trần Đông Nhĩ dựa vào tường ngồi xổm xuống, che mặt, vô số ý nghĩ xẹt qua cực nhanh trong đầu.

Ông ta... rốt cuộc đã sai ở đâu?

Không nên mù quáng mua nguyên liệu sườn xám?

Không phải, còn sớm hơn, ông ta không nên mù quáng chiến tranh giá cả với xưởng may Thanh Thanh.

Có thể...

Nói đúng ra.

Ngay từ đầu ông ta không nên từ chối người thanh niên chào hỏi mình.

Nhưng ai có thể ngờ đượcc hứ?

Bởi vì một sai lầm nhỏ trước đây của mình, ông ta bước một bước sai, từng bước sai, bây giờ luân lạc tới kết cục này.

Trần Đông Nhĩ hung hăng chà mạnh mặt của mình.

Ngẩng mạnh đầu lên.

Dưới ánh trăng, ánh mắt của ông ta đỏ như máu, mang theo vô vàn oán hận.

Chuyện tới nước này, hối hận chẳng có tác dụng gì.

Ông ta nghĩ.

Chẳng bằng, đấu thêm ván nữa!

Ván đầu cuối cùng!

"Giang Châu..."

Trần Đông Nhĩ cười cười, siết chặt đôi tay: "Muốn nuốt chửng nhà máy của tao, mày cũng phải có bản lĩnh này!"

Tam Xưởng này, ông ta đã phải liều mạng mới có được!

Ông ta sẽ không dễ dàng giao ra, rồi chứng kiến Tam Xưởng đóng cửa.

Ông ta không cam lòng!

~~~

Ngày hôm sau.

Lúc trời còn sáng choang.

Trần Mã Long đầu tiên là kết toán số tiền nhóm quần ống loa cho Giang Châu.

Nhóm quần ống loa này, tổng cộng bán được hơn 130,000 cái.

Đã trừ đi các loại chi phí khác, chẳng hạn như tiền nhân công, tiền thuê nhà và vận chuyển.

Hai anh em Giang Châu cùng Giang Minh tính toán sơ qua, lợi nhuận ròng khoảng chừng 75,000!

Nhìn dãy số trên sổ tiết kiệm, Giang Minh kích động đến mức hai mắt đỏ bừng.

Cả đời anh kiếm sống trên đồng ruộng, cho dù sau này đi theo Giang Châu buôn bán, cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy!

"Hơn 70,000, hơn 70,000 tệ đấy!"

Diêu Quyên cũng rất vui.

Đời này chị gả cho Giang Minh, mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều bị người ta coi thường.

Giờ thì hay rồi.

Không ai dám nói mình gả sai người nữa!

Giang Châu nói: "Anh, anh lấy ra 2 vạn từ trong số tiền này, dùng để hoạt động tài chính trong xưởng."

"Còn phúc lợi của các công nhân, cũng đều phải hết phát, đây chính là chuyện đã từng đáp ứng với bọn họ, đừng quên."

Giang Minh gật đầu.

Anh cẩn thận từng li từng tí cất kỹ sổ tiết kiệm.

"Được, chiều nay anh sẽ đi làm."

Anh nói, dừng một chút, lại nhìn Giang Châu: "Vậy bên Tam Xưởng thì sao? Sườn xám thì sao?"

~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play