Hắn vốn cho rằng chuyện này dù gì cũng có thể kéo đến năm mới.

Thế nhưng, tuyệt đối không ngờ trong khoảng thời gian này Trương Mỹ Vân kiếm được không ít tiền, bèn nghĩ lúc này đường đường chính chính trở về, cũng không sợ bị nói xấu nữa.

Vì vậy nghe nói cậu hai mình bị bệnh, lập tức gấp gáp chạy trở về.

Giang Châu bỗng nhiên cảm thấy có chút phức tạp.

Hắn quay đầu.

Nhìn Trương Tài Thắng đang cho lừa ăn cỏ.

Liền thấy Trương Tài Thắng mắt đỏ hoe, cúi đầu, một tay bỏ cỏ vào trong miệng lừa, tay kia lặng lẽ lau nước mắt.

Vừa rồi, lúc Trương Mỹ Vân bước vào, Trương Tài Thắng là người đầu tiên nhìn thấy.

Con gái của chú giờ đã là cô gái trưởng thành.

Duyên dáng yêu kiều, cười lên vừa tự tin lại xinh đẹp.

Không giống như trước đây, lúc còn ở nhà, cô sợ hãi cúi thấp đầu, không dám nhìn mình.

Mỗi lần mình nghiêm mặt, cô bèn ôm đầu trốn vào trong góc phòng.

Trương Tài Thắng nghĩ.

Lúc ấy mình, thật đúng là một tên súc sinh.

Cũng chẳng trách bây giờ nữ nhi không nhìn mặt mình.

Chú thở dài.

Lúc này có mấy người xung quanh đi đến, hỏi vừa nãy có phải là con gái của chú hay không.

Trương Tài Thắng nào có lòng dạ trả lời?

Lập tức trả lời lung tung cho qua chuyện.

Mọi người vô cùng thổn thức.

Chỉ nói chú có ngày hôm nay là tự làm tự chịu.

~~~

Một đám người làm cơm rất nhanh.

Buổi trưa ăn uống qua loa, đến 4 giờ chiều, tiệc rươu mới bắt đầu.

Không thể không nói, khả năng giao tiếp với hương đám bà con hàng xóm, Giang Phúc Quốc rất thuần thục.

Uống rượu, hút thuốc, nói chuyện phiếm đánh rắm.

Giang Châu sợ phiền phức.

Toàn bộ quá trình cùng Liễu Mộng Ly ngồi trong phòng.

Đoàn Đoàn Viên Viên đang ở độ tuổi thích chạy nhảy chơi đùa.

Bây giờ Đại Phi Tiểu Phi, Giang Hạo Minh còn có Trần A Tinh đều ở đây.

Lập tức chạy theo sau mông của bốn người.

Nhặt pháo còn chưa cháy rơi trên mặt đất đốt chơi đùa.

Đây là pháo đốt kiểu cũ nhất.

Được bọc bằng bìa cứng màu đỏ nhạt, dây dẫn ngắn và nhanh.

Đoàn Đoàn Viên Viên vừa muốn chơi đùa, vừa sợ, lập tức bịt lấy lỗ tai, đưa toàn bộ pháo cho Giang Hạo Minh.

Trong thôn còn có số đứa con nít khác.

Tất cả đều xúm lại.

Tiếng cười đùa không dứt bên tai.

Giang Châu nhìn một hồi, nghiêng đầu nhìn Liễu Mộng Ly.

Đã thấy cô đang chăm chỉ đọc sách.

Đang cầm một quyển tạp văn, đọc rất say sưa.

"Vợ, xem cái gì vậy?"

Giang Châu hỏi.

Liễu Mộng Ly lật bìa sách lại cho chồng xem.

Giang Châu nhìn lướt qua, là -- Sau khi ánh nắng chiều biến mất của Khổng Bình.

Sách này hắn chưa từng xem.

Nhưng nhìn lướt qua niên hạn xuất bản, trong lòng cũng hiểu đại khái, đây là tác phẩm của thanh niên trí thức.

Liễu Mộng Ly là thanh niên trí thức, hẳn là cảm thấy vô cùng cảm xúc.

Giang Châu tiến tới, ghé vào bên tai của cô, nhẹ giọng nói: "Có hay không?"

Liễu Mộng Ly vô thức rụt người lại.

Vô cùng hoảng hốt.

"Có nhiều người lắm đó..."

Khuôn mặt cô ửng hồng.

Vành tai cũng đỏ ửng.

"Đừng ôm em!"

Cô nhỏ giọng thì thầm.

Gỡ tay của Giang Châu khỏi eo của mình.

Lại không ngờ rằng chồng mình suy nghĩ một chút, bèn trực tiếp nhích lại gần.

"Giang Châu?"

"Anh không ôm em, em ôm anh, được chưa?"

Giang Châu nghiêm túc.

Liễu Mộng Ly bị sự vô lại của hắn chọc cho tức cười.

Từ chối mấy lần, cũng chỉ có thể mặc cho Giang Châu dựa sát vào mình.

Trong sân vô cùng náo nhiệt.

Hai người dựa vào trong chốc lát, sau đó Liễu Mộng Ly bỗng mở miệng gọi chồng mình.

"Giang Châu."

"Ừm?"

Liễu Mộng Ly dùng đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoắn xoắn vạt áo, cô trầm mặc giây lát, dường như cuối cùng cũng có dũng khí nói ra.

"Anh muốn biết chuyện của em không?"

Cô mở miệng, nhìn Giang Châu, đôi mắt trắng đen rõ ràng, cực kỳ sáng trong.

Trái tim của Giang Châu, cứ như bị cái gì đó chạm vào, thổn thức.

Sau cảm giác lạnh giá, là vô cùng nóng hổi.

Cô...

Rốt cục chịu nói với mình rồi sao?

Trời mới hắn đã chờ bao lâu, đợi ngày cô cuối cùng mở rộng cửa lòng, tiếp thu mình.

"Anh đương nhiên muốn biết."

Hắn xoa xoa đầu của Liễu Mộng Ly, trong mắt lộ rõ niềm vui.

Liễu Mộng Ly lập tức đổi một tư thế, sau đó nói rõ ngọn ngành chuyện của mình nói cho Giang Châu.

Từ lúc cô còn rất nhỏ, đã cùng mẹ Hạ Chiêu Thiến sống nương tựa lẫn nhau.

Hạ Chiêu Thiến là một phụ nữ rất dịu dàng, ấm áp.

Tóc của bà được tết rất đẹp, và bà thích mặc sườn xám màu trắng tron, g với hàng cúc thắt nghiêng lên đến eo.

Bà luôn nói với Liễu Mộng Ly, cố đợi thêm một thời gian nữa sẽ ổn thôi.

Vì vậy, vào năm Liễu Mộng Ly 15 tuổi, nàng chờ đến lúc rồi cha ruột.

Liễu Kình Tùng.

Ông ấy đem Hạ Chiêu Thiến cùng Mộng Ly, rời khỏi Tô Châu, đi thành phố Thượng Hải.

Sắp xếp hai mẹ con sống trong một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây.

Hạ Chiêu Thiến thật rất vui, mỗi ngày đều trang điểm mặc đồ thiệt đẹp, chờ Liễu Kình Tùng đến thăm mình.

Liễu Mộng Ly thuận lợi đi học ở thành phố Thượng Hải.

Ngay khi cô đang đắm chìm trong sự xuất hiện của cha mình, vào lúc cuộc sống càng lúc càng tốt đẹp. Liễu Mộng Ly bỗng nhiên bị người ta chận ở trong ngõ hẻm, đánh đập tàn nhẫn.

Bị đánh máu me đầy mặt.

Ngày đó, Liễu Mộng Ly bị đám người đó vây quanh mắng chửi, nói cô là con riêng, là một đứa con gái nhà quê từ xứ khác tới, là một tiểu súc sinh không ra gì!

Liễu Mộng Ly như rơi vào hầm băng.

Cô trở về, cãi nhau to với Hạ Chiêu Thiến.

Không nghe Hạ Chiêu Thiến giải thích, suốt đêm thu dọn đồ đạc, nghe theo hiệu triệu của quốc gia, theo đại bộ đội hạ Hương.

Đi đến thôn Lý Thất vào những năm đầu tiên.

Cô ngoại trừ làm việc, thì chỉ trầm mặc.

Theo cuộc sống thay đổi, cô lại càng ngày càng nhớ Hạ Chiêu Thiến, cũng bắt đầu hối hận, tại sao mình không nghe Hạ Chiêu Thiến giải thích.

Lúc xưa cô trẻ tuổi nóng tính, trong cơn tức giận bỏ đi, bây giờ mới nghĩ đến máu mủ ruột rà, nhớ về mẹ.

Ngày ấy, bao lời nói khó nghe cay độc đều đã nói ra.

Thế cho nên sau khi Liễu Mộng Ly xuống nông thôn, không nhận được phong thư nào từ thành phố Thượng Hải.

Cô còn cho rằng Hạ Chiêu Thiến vẫn còn đang giận mình.

Sau này, liên tục viết thơ gửi đến thành phố Thượng Hải, cũng như đá chìm đáy biển.

Cô ở thôn Lý Thất, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến sự việc lở dở thêm.

Bây giờ, chuyện này nổi lên mặt nước.

Liễu Mộng Ly giờ mới hiểu, thì ra Hạ Chiêu Thiến đã sớm viết thư cho mình.

Chỉ là bị Chu Khải Văn giấu đi mà thôi.

"Em thật sự quá bất hiếu..."

Đôi mắt của Liễu Mộng Ly đỏ hoe, yết hầu căng lên.

Cô cúi đầu, tựa vào trên người Giang Châu.

Tóc từ thái dương rũ xuống, buông xoã che trên khuôn xinh đẹp mặt của cô.

Giang Châu lắc đầu.

Lại đưa ra tay, vén mái tóc rũ xuống của cô.

"Xin lỗi."

Hắn nói: "Nếu như không phải tại anh, ngươi em sẽ không bỏ lỡ... nhiều năm như vậy."

Hay hoặc là… nếu hắn không trọng sinh; vậy chắc sẽ bỏ lỡ cả đời.

Liễu Mộng Ly lắc đầu.

Nước mắt rơi xuống, cũng không nói câu gì nữa.

Giang Châu vỗ nhè nhẹ trên vai của vợ.

Đến khi Liễu Mộng Ly bình ổn cảm xúc đôi chút.

Hắn mới mở miệng.

"3 ngày sau, chúng ta sẽ đi thành phố Thượng Hải."

Giang Châu nói.

Liễu Mộng Ly sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Đi… đi thành phố Thượng Hải sao?"

Giang Châu gật đầu.

"Ừm, trước không biết, trách anh."

Hắn đỡ bả vai của cô, nghiêm túc nói: "Bây giờ biết rồi, cũng không thể kéo dài, chuyện ở Phí Thành, còn phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể kết thúc, chúng ta đi đến thành phố Thượng Hải xem sao, để em yên lòng mới được."

Giờ khắc này, trái tim của cô như tan chảy.

Dòng nước mắt ấm áp rơi dưới, cô mấp máy môi, một lát sau mới nhỏ giọng nức nở lên tiếng: "Giang Châu, cám ơn, cám ơn anh..."

Giang Châu hôn lên tóc của cô.

"Không cần cám ơn."

Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Chúng ta là vợ chồng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play