Tối hôm qua Giang Phúc Quốc cả đêm ngủ không ngon giấc.
Cả đời ông, không trải qua mấy chuyện đại sự.
Kết hôn, sinh con, cả đời kiếm ăn ngoài đồng, nửa đời trước bởi vì con trai út Giang Châu, bị người trong thôn chê cười.
Cha mẹ cũng không ưa mình, thậm chí không muốn sống cùng với mình.
Tề Ái Phân rời giường, chuẩn bị tìm áo quần cho Giang Phúc Quốc.
"Áo thì lấy cái làm từ vải tổng hợp này, còn cả cái quần đen kia."
Giang Phúc Quốc nói: "Được rồi, tẩu thuốc của tui đâu? Đã hơ lửa cho tui chưa?"
Tẩu thuốc mới làm, đều phải hơ trên than nóng, đi thủy, vậy mới có mùi vị.
Tề Ái Phân sao có thể không biết suy nghĩ của chồng mình?
Bà vội vàng lấy ra áo quần từ trong rương gỗ.
Đây là đoạn thời gian trước mới làm.
Giang Phúc Quốc chưa từng mặc lần nào.
"Hơ lửa rồi, trên bàn ngoài phòng khách, ông đi ra ngoài là có thể nhìn thấy."
Tề Ái Phân cầm quần áo mở ra, rũ rũ, đưa cho Giang Phúc Quốc: "Ông cũng đừng doạ lũ trẻ, Đại Minh Tiểu Châu còn có Thấm Mai, lúc này cũng làm cha mẹ người ta rồi, mỗi người đều có tiền đồ, ông cứ nghiêm mặt, sẽ khiến bọn nó cảm thấy khó chịu."
Giang Phúc Quốc sửng sốt, hừ một tiếng, nói: "Có gì khó chịu chứ? Có tiền đồ hơn nữa, cũng không phải con của ông đây sao?"
Ông mặc quần áo tử tế.
Đi ra ngoài.
Giang Châu cùng Mộng Ly dắt xe lừa, đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Giang Phúc Quốc sửng sốt.
Đi cực nhanh về phía trước mấy bước, gọi lại hai người.
"Chờ chút!"
Ông quát: "Nhìn thấy cha mà không chào hả?"
Giang Châu biết tính cha mình.
Lập tức cùng Mộng Ly hai người nhìn nhau, cười tủm tỉm gọi: "Chào cha".
Giang Phúc Quốc cảm thấy hài lòng bước ra.
Liếc nhìn Liễu Mộng Ly cùng Giang Châu, lại vỗ vỗ mông của con lừa nhà mình.
"Trên đường cẩn thận chút."
Ông bỗng nhiên nói.
Không đợi Giang Châu kịp phản ứng, Giang Phúc Quốc lại móc móc trong túi quần.
Móc ra một xấp nhân dân tệ, kín đáo đưa cho Liễu Mộng Ly.
"Cha, cha?"
Liễu Mộng Ly có chút khó hiểu, không phản ứng kịp, theo thói quen nhìn sang Giang Châu nhìn sang.
Hắn cũng ngẩng ngơ.
"Cha, làm sao vậy? Số tiền này..."
"Số tiền này đều là cha con kiếm được!"
Giang Phúc Quốc lấy chút thuốc lá rời từ trong hộp gỗ nhỏ, nhét vào trong tẩu thuốc, lấy ra diêm, châm lửa, sảng khoái hít một hơi.
"Số tiền kia của con, giữ lại để buôn bán!! Số tiền này đều dùng để mua thức ăn mua thuốc lá, nếu không... thì nói đi, ông đây là người thế nào?"
"Cầm đi! Đừng chậm trễ thời gian!"
Ông nói xong.
Lại nhả ra vài vòng khói thuốc, xoay người đi trở lại trong sân.
Liễu Mộng Ly nhìn tiền trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Giang Châu.
Giang Châu thở dài, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Cầm đi."
Hắn nói: "Cha cho, không cần thì phí."
Sau khi nói xong, hắn vung roi da, quất vào mông lừa, sau đó, chỉ thấy xe lừa lắc lư đi về phía cửa thôn.
Liễu Mộng Ly thận trọng cất vào trong ví.
Giang Châu cảm thấy ấm áp.
Cha già của mình tuy kiêu ngạo nhưng đầy tình cảm!
~~~
Hơn một giờ sau, xe lừa đi đến thị trấn.
Giang Châu dựa theo dặn dò vào ngày hôm qua của Giang Phúc Quốc, mua hết các thức ăn cần thiết.
Sau đó lại đi mua thuốc lá.
Mua khoảng 4 gói Hồng Tháp Sơn, trước khi đi trùng hợp nhìn thấy công an Trương.
Người sau dường như đang điều tra vụ án gì đó, nhìn thấy Giang Châu tới, y lập tức nhận ra ngay.
"Thật là trùng hợp nha!"
Công an Trương cười đi tới, đưa một điếu thuốc cho Giang Châu.
Giang Châu vội xua tay từ chối, trái lại còn mời đối phương một điếu thuốc.
"Em không hút thuốc."
Giang Châu nói.
Hắn nhớ tới vụ án lần trước, lại nghe ngóng từ công an Trương.
Người sau ngẫm nghĩ, nói: "Phán quyết cụ thể thì chưa đưa ra, thế nhưng tám chín phần mười là tử hình."
Giang Châu thở phào nhẹ nhõm.
Lại đưa thuốc qua mời, hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát.
Công an Trương nói: "Mấy ngày gần đây, cấp trên không biết tại sao hạ cái mệnh lệnh, muốn tra một vụ từ mấy năm trước."
"Dường như có cũng chút liên quan hệ với thôn Lý Thất của em đó."
"Nhưng thời gian quá lâu, không dễ tra, anh mỗi ngày đều phải chạy, chân đều sắp chạy đứt rồi, đều không tra ra được gì!"
Y trông rất chán nản.
Để đầu thuốc lá vào miệng, ngậm, châm lửa, hít mạnh một hơi.
Giang Châu sửng sốt.
"Chuyện gì vậy? Có liên quan với thôn Lý Thất sao? Sao em chưa từng nghe nói?"
Công an Trương lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Phía trên có quy định, không thể nói, anh không tiện tiết lộ."
Anh dừng một chút, dường như lại cảm thấy lấy thuốc của Giang Châu lại không nói gì thì không hay, lập tức nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là cấp trên có người quen, năm đó tới thôn Lý Thất, sau đó mất tích, nói là muốn tìm người."
"Cụ thể thì anh không rõ lắm."
Dù sao anh cũng chỉ là một công an nhỏ bé ở tuyến dưới mà thôi.
Biết được không nhiều lắm.
Giang Châu nghe mà cứ như lọt vào trong sương mù, lập tức suy nghĩ chuyện này phải chăng có liên quan với mình hay không.
Lại hàn huyên vài câu, Giang Châu bèn mang theo Liễu Mộng Ly rời đi.
Trước khi đi, Giang Châu mang theo Liễu Mộng Ly đi đến bưu cục.
Hỏi qua một lần, vẫn không có thư của Liễu Mộng Ly.
Chứng kiến vợ cực kỳ thất vọng.
Giang Châu cũng thấy tim mình nhói đau.
"Không sao đâu."
Giang Châu đưa tay, vỗ nhè nhẹ ở trên vai của Liễu Mộng Ly.
"Mấy ngày nữa, nhiều lắm đầu tháng sau, chúng ta phải đi thành phố Thượng Hải tìm thử xem sao."
Giang Châu cười nói: "Chỉ cần người còn sống, nhất định có thể tìm được."
Liễu Mộng Ly gật đầu.
Hai người đang chuẩn bị rời đi.
Nhân viên phía sau bỗng nhiên kêu bọn hắn lại.
"À phải rồi, hai người là người của thôn Lý Thất sao?"
Nhân viên đứng quầy cúi đầu, nói: "Anh chờ một chút!"
Nữ nhân viên nói.
Rồi nhanh chóng lục tung một chiếc rương lớn ở đằng sau.
Mấy phút sau, nàng quất rồi một phong thơ đi ra.
"Đây cũng là thư của thôn Lý Thất mấy người, để ở nơi đây nửa năm rồi, địa chỉ không viết rõ ràng, mỗi lần đưa đi hỏi nửa ngày cũng hỏi không ra người này."
Nữ nhân viên lười biếng nói: "Mấy người nhìn xem, có người này hay không, nếu như còn không có, tôi sẽ vất bỏ số thư này!"
Giang Châu sửng sốt.
Nhận lấy, nghi ngờ liếc nhìn.
Mà vừa nhìn, con ngươi của hắn lập tức có rút mạnh.
Ba từ ở cột người nhận viết thẳng đứng, viết 3 chữ "Chu Khải Văn".
Liễu Mộng Ly thấy biểu cảm kỳ quái của Giang Châu.
Lập tức cũng nghi hoặc lại gần.
Lúc nhìn thấy cái tên Chu Khải Văn, cô cũng choáng vàng.
"Chu Khải Văn?"
Cô kinh ngạc nói: "Tại sao là hắn?"
Nữ nhân viên vừa thấy hai người như vậy, lập tức chớp chớp mắt, hỏi: "Mấy người quen nhau cái người tên Chu Khải Văn này à?"
Giang Châu thu lại cảm xúc, tươi cười đáp.
"Đúng."
Hắn gật đầu: "Chu Khải Văn chính là người của thôn Lý Thất, chỉ là nơi ở hẻo lánh, địa chỉ khó tìm, tôi thấy địa chỉ phía trên này viết không đúng, chắc vì vậy mới gây khó khăn cho việc tìm người."
"Hay là tôi giúp cô đưa thư?"
Nữ nhân chính là cầu còn không được!
Lập tức tươi cười đáp: "Được! Anh giúp thì quá tốt rồi! Thực sự cám ơn anh, đồng chí!"
Vào thời đại này, giúp đỡ đưa thư cho người cùng thôn là chuyện rất bình thường.
Giang Châu cất kỹ thư.
Vừa cười nhét vào trong túi của mình.
Hắn kéo Liễu Mộng Ly rời khỏi bưu cục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT