Người đàn ông trung niên đã cùng chiếc xe Đông Phong đã biến mất ở phía xa.
Ông nghĩ mãi mà không rõ, thế nên dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa.
Nói chung là…
Bây giờ quần đã được bán, tiền vốn đã được thu hồi, tuy là miễn cưỡng lắm mới đủ để mua vải may sườn xám.
Nhưng mà.
Chỉ cần ông trực tiếp mang tiền đến nơi cung cấp vải, thì người phải lo lắng chính là xưởng may Thanh Thanh rồi!
Trần Đông Nhĩ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Ông nheo mắt, quay đầu lại nói đối với Lưu Kỳ Long: "Thu thập một chút rồi đến nhà máy in nhuộm mua vải! Ông đây sẽ khiến cho hắn không mua được một phân vải nào!"
"Được!"
Lưu Kỳ Long cũng kích động đến mức cười toe toét, vội vàng đi tìm tài vụ để chuyển tiền.
…………
Mà bên này.
Chiếc xe Đông Phong kia đang được lái thẳng về phía Cục Đường sắt.
Bên trong nhà ga xe lửa.
Chuyến tàu đến Quảng Châu hôm nay là chuyến năm giờ chiều.
Giang Châu đã sớm bảo Giang Minh chuẩn bị hóa đơn từ trước, rồi xếp hàng ở Cục Đường sắt để chờ chở hàng.
Giang Minh lúc này đang ngồi xổm bên ngoài lối vào nhà ga, nhìn ra ngoài thăm dò, vẻ mặt buồn chán, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài hết lần này đến lần khác.
Mười phút sau.
Một chiếc Đại Đông Phong đã tiến vào lối vào nhà ga.
Sau khi xe dừng, cửa trước được mở ra, đã thấy Giang Châu đang tươi cười phi người nhảy xuống.
"Anh cả!"
Hắn hô lên: "Anh đã chuẩn bị xong chưa?"
Hai mắt Giang Minh sáng lên.
Anh nhanh chóng đứng dậy đi tới, cười nói: "Mọi việc xong rồi sao?"
Giang Châu gật đầu.
"Hơn 7.000 cái quần đều ở cả đây."
Giang Châu nói: "Lát nữa chúng ta bốc hàng lên xe, còn phần đi đến Quảng Châu thì để cho Hầu tử đi, cậu ta cũng quen thuộc rồi."
Hai anh em Tề Lỗ Sinh Tề Lỗ Danh đã về Thiệu Thành.
Giang Châu đã thanh toán tiền công cho họ, hơn nữa còn đưa thêm cho họ 100 chiếc quần ống loe từ trong nhà kho.
Lợi nhuận từ việc bán 100 chiếc quần này, cộng với tiền công, đủ để bù đắp cho những mất mát của họ.
"Đã chuẩn bị xong hết rồi!"
Vẻ mặt Giang Minh có chút hưng phấn, lại không kìm được mà liếc nhìn chiếc Đại Đông Phong kia.
7000 cái quần!
Đã thế lại còn từ xưởng may số 3!
"Giờ anh đi tìm người chuyển hàng ngay."
Giang Minh cười nói.
Hầu tử cũng vội vàng chạy đến để giúp đỡ.
Công nhân bốc vác về cơ bản là đều lấy từ trong Cục Đường sắt.
Ở khía cạnh nào đó mà nói, việc mượn người từ Cục đường sắt là một trong những ước định của Cục để tăng thu nhập.
Bên trong nhà kho ở ngoài ga xe lửa.
Có một nhóm tốp năm tốp ba công nhân bốc vác đang đứng ở đó.
Trong tay bọn họ về cơ bản thì đều là đòn gánh cùng thòng lọng, đều đang hút thuốc lá sợi.
Cuốn một cuộn thuốc lá vụn, châm chút lửa, rít hai hơi thuốc, là đã đủ sảng khoái.
Hiện tại không có việc gì làm, nên mọi người đang tán gẫu.
Đương nhiên đó chỉ là mấy cuộc trò chuyện quanh mấy cái chủ đề nho nhỏ như nhà cửa.
"Ài thật là kỳ quái."
Một người trong số họ hút một hơi thuốc rồi nói với giọng nghi ngờ, "Hai ngày nay sao không thấy A Quý tới làm việc nhỉ? Mấy người dưới trướng hắn không ai quản, giờ đang chạy loạn khắp nơi giành công việc với chúng ta!"
Trong đám người, bỗng một ai đó đột nhiên cất giọng.
"Ơ! Chú Điền, chú không biết gì sao?!"
Âm thanh này ngay lập tức thu hút sự chú ý đám người.
"Sao vậy? Cậu biết gì à? Nói cho tôi biết đi!"
"Đúng vậy! Tên Trịnh Minh Quý kia cướp vợ của người ta, bà vợ Thấm Mai tốt như vậy mà bỏ đi! Còn có hai đứa con trai nữa! Thật là không biết nghĩ sao! Đang sống yên lành, giờ đột nhiên lại bỏ đi! "
"Chậc chậc! Mấy ngày gần đây xem chừng hắn sống cũng không dễ chịu lắm. Việc nấu nướng, giặt giũ trong nhà giờ chẳng phải là tự bản thân phải làm sao? Cứ nhìn mà xem! Những ngày khổ cực của hắn vẫn còn dài!"
~~~
Mấy người vẫn còn đang nhỏ giọng tám chuyện.
Đột nhiên có người cười nói.
"Chả phải như thế sao! Nói cho mọi người biết, tên Trịnh Minh Quý kia bị vậy tuyệt đối là đáng đời! Mấy ngày trước hình như là chọc phải ai đó, rồi bị người ta hung hăng đánh cho một trận, đánh đến vỡ cả đầu, bê bết máu!""
"Tôi nghe nói! Ngay cả hai đứa con trai kia cũng chuyển hộ khẩu rồi theo họ của vợ rồi!"
Người vừa nói là một thanh niên tên là Triệu Đại thành.
Là người mới tới
Thân thể khỏe mạnh, tâm tư linh hoạt.
Hôm Trịnh Minh Quý bị đánh, cậu tình cờ đi ngang qua rồi nhìn thấy, giờ tiện mồm nói hết ra cho mọi người biết.
Đám đông nghe cậu kể đến say xưa.
Cuộc thảo luận đang sôi nổi thì nghe thấy một tiếng thét lớn ở đằng xa.
"** mẹ mày, sủa gì thế!"
Trịnh Minh Quý vừa đi đến nơi làm việc thì đã thấy mọi người đang kể chuyện về y.
Ngay lập tức, y phun ra một tràng chửi tục.
Mọi người giật nảy mình, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Trịnh Minh Quý.
Vừa nhìn thấy người
Mí mắt mọi người đều nhảy lên một cái.
Ai ya.
Cái trận đòn kia, có vẻ cũng không nhẹ đâu!
Chỉ thấy đầu của Trịnh Minh Quý được bọc trong nhiều lớp băng gạc.
Mặc dù vết sưng tấy đã biến mất, nhưng trên mặt vẫn còn những vết bầm tím lớn, trông rất đáng sợ.
Cặp mắt đỏ ngầu, bước đi khập khiễng, có vẻ như chân Trịnh Minh Quý đã bị thương.
Trịnh Minh Quý nóng bừng cả mặt.
Y biết rằng mình không thể che giấu việc mình bị đánh, nhưng mà trong nhà đã đã hết tiền không thể giấu được mãi nên đành phải đi ra.
Cái con mụ Triệu Vinh Tú ngày nào cũng lấy tiền của y rồi mua thứ này thứ nọ, khiến trong nhà giờ không còn một cắc!
Nếu y không ra ngoài tìm việc, y sẽ chết đói!
Triệu Đại thành cũng không sợ Trịnh Minh Quý.
Ngay lập tức cậu xắn tay áo lên chuẩn bị ăn thua đủ với y.
Không ngờ lại bỗng nghe có người đang hét lên: "Hàng đến rồi!"
Hàng đến.
Cũng có nghĩa là có tiền.
Biểu hiện của đám người lập tức thay đổi, bọn họ đồng loạt đứng lên và nhìn ra bên ngoài.
"Ông chủ! Ở đây! Ở đây có người!"
"Ai, rẻ hơn một chút cũng được mà! Ông chủ, ông thấy sao? Chúng tôi chuyển hàng rất nhanh đấy!"
"Chúng ta! Chúng tôi có rất nhiều người!"
~~~
Một nhóm người đứng lên hô hoán.
Bị cuộc sống bức bách, những lúc như này, ai còn để tâm đến sĩ diện làm gì?
Rõ ràng chấn thương của Trịnh Minh Quý vẫn còn chưa tốt.
Bước đi nhanh một chút là đầu cảm thấy choáng váng.
Y theo đám đông chen lấn ra ngoài, đau đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Tôi! Tôi! Ông chủ! Tôi cũng làm được! Đưa một nửa tiền cũng được! Thương hại chúng tôi một chút..."
Trịnh Minh Quý còn chưa kịp nói xong, đột nhiên nghẹn họng lại, không nói được lời nào nữa.
Trước mặt Trịnh Minh Quý, người được gọi là ông chủ đang lạnh lùng nhìn y.
Mỉa mai, khinh thường, thậm chí là trào phúng không cần che giấu.
Người này, không phải là Giang Minh, thì còn có thể là ai dược?
Giang Minh không ngờ vậy mà lại gặp Trịnh Minh Quý, anh nhìn chằm chằm vào Trịnh Minh Quý, nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc như dao, tựa như là có thể hung hăng tát vào mặt Trịnh Minh Quý lần nữa vậy!
"Trịnh Minh Quý đấy à?"
Giang Minh cười cười rồi nói: "Sao lại sống uất ức đến thế này? Bị đánh xong rồi còn phải đi ra ngoài kiếm sao?"
Mày thực sự cho rằng những người khác có thể sánh bằng em gái tao sao?"
Anh liếc Hầu tử.
Rồi ra hiệu cho Hầu tử đi tìm người.
Nhìn sắc mặt Trịnh Minh Quý lúc trắng lúc xanh, bộ dáng chật vật, dường như đã già đi hơn mười tuổi.
Giang Minh cũng không còn thèm chế nhạo y thêm nữa.
Bây giờ bọn họ cũng đã không còn quan hệ gì với Trịnh Minh Quý nữa rồi
"Mày cùng Thấm Mai đã không còn quan hệ gì nữa. Sau này cũng đừng quấn lấy em ấy. Nếu để cho tao thấy mày còn đi tìm em tao, tao gặp một lần đánh một lần!"
Giang Minh tàn nhẫn mà sắc mặt trầm xuống.
Giang Minh trầm giọng lại, lộ ra bộ dáng hung ác.
Trịnh Minh Quý ngay lập tức sợ hãi lùi lại một bước, co người rụt cổ, nhanh chóng quay đầu chạy mất
Lúc này mọi người mới hiểu ra. Cái ông chủ hung ác kia, trước kia là anh vợ của tên tiểu tử Trịnh Minh Quý!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT