Giang Châu đưa ba người đến khách sạn quốc doanh.

Kiếm được tiền rồi thì phương diện ăn uống cũng không thể bủn xỉn được.

Giang Châu gọi tất cả các món ăn nổi tiếng của Quảng Châu trên thực đơn, gọi thêm hai chai rượu Cao Lương.

Nhìn thấy Tề Lỗ Sinh Tề Lỗ Danh còn đứng, Giang Châu cười nói: "Cùng ngồi xuống ăn cơm đi."

Hai hán tử sau khi hơi ngượng ngùng từ chối một hồi, rồi mới ngồi xuống cạnh nhau.

"Thời đại này, đến Quảng Châu làm nhà buôn thì đầu phải cúi xuống dưới thắt lưng, tiền kiếm được cũng không phải dễ dàng như vậy."

Giang Châu cười nói.

Hai người nghiến răng không nói câu nào, sắc mặt tái nhợt.

Giang Châu nói đúng.

Quảng Châu thực sự là hoa lệ, nhưng xung quanh cũng không ít người ôm cây đợi thỏ.

Không nói đến đường xá xa xôi, trên xe lửa loại người gì cũng có, đều phải đề phòng. Đến nơi hẻo lánh còn phải đề phòng bị "Lục lâm hảo hán" để mắt tới.

Cho dù thành công đến Quảng Châu.

Cũng không nhất định sẽ chọn được những bộ quần áo bán chạy. Mua lại mấy bộ khó bán, không kiếm được tiền hoặc kiếm được ít thì tương đương với việc lãng phí tiền bạc.

Nếu còn trẻ thì thôi đi.

Nhưng hai người Tề Lỗ sinh ra Tề Lỗ đã hơn 40 tuổi. Xem ra họ cũng là số khổ, tay đầy vết chai, lưng cũng đã còng.

Lúc này toàn bộ gia sản đã bị trộm, chỉ qua một đêm là thành trắng tay.

Hai mắt Tề Lỗ Sinh đỏ hoe.

Hắn cúi đầu, lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, giọng run run: "Cũng là do không còn cách nào..."

"Ở trên có mẹ già đã bảy mươi tám tuổi, vợ phải ở lại phụng dưỡng, không đi được. Ở dưới thì con dâu mới sinh cháu trai nhỏ, lại thiếu sữa sữa nên phải ăn đồ bổ. Con trai thì không có chí tiến thủ, trong nhà chỉ dựa vào một mình mình ta, thực sự là không còn cách nào khác"

Tề Lỗ cũng dụi dụi mắt, cúi đầu không nói gì.

Mỗi gia đình đều có nỗi khó xử riêng.

Tề Lỗ thực sự nghẹn họng không mở miệng được.

Rượu đã lên.

Giang Châu rót cho mỗi người một cốc.

"Chú à, uống chút rượu rồi nói tiếp đi."

Giang Châu nói: "Cháu đã gọi mọi người tới đây, là đã xác định hai người sẽ không phải trở về tay không, đừng lo lắng."

Cả hai đều sững sờ.

Ngay lập tức trông rất phấn khích.

Vội lau nước mắt rồi lại nói: "Tiểu huynh đệ, thực sự cảm ơn nhiều! Tiểu huynh đệ là người tốt, là người tốt!"

Tề Lỗ Sinh cao hứng đến mức kéo cả Tề Lỗ Danh đứng lên, muốn quỳ lạy Giang Châu.

Giang Châu giật mình.

Vội đứng dậy ngăn cản.

"Chú à, chuyện này thật sự là không nên làm!"

Hắn bất đắc dĩ nói: "Thương nhân vô lợi không dậy sớm, cháu cũng không phải..."

Nhưng mà.

Giang Châu còn chưa nói hết.

Hai huynh đệ đã đỏ mặt, lắc đầu, lui lại hai bước, vẫn nghiêm túc dập đầu với ​​Giang Châu.

"Cháu không chỉ cứu chú và anh trai chú, mà còn cứu cả gia đình đằng sau chú nữa."

Tề Lỗ Danh nghẹn ngào nói: "Thật sự không có cách nào cảm tạ, cháu cứ nhận cái dập đầu này đi."

Trong nội tâm Giang Châu giờ vô cùng phức tạp.

Hắn liền nháy mắt với Hầu tử.

Rồi hai người tiến đến nâng Tề Lỗ Sinh Tề Lỗ Danh dậy.

Lúc này thức ăn đã sẵn sàng.

Giang Châu vội vàng nói: "Chú à, vừa ăn vừa nói chuyện."

Sau đó hai người mới cầm đũa lên, khi thấy Giang Châu dời đũa, hai người mới gắp theo.

"Chú à, kỳ thực việc cháu muốn hai chú làm rất đơn giản."

Giang Châu nhấp một ngụm canh rồi nói: "Hai ngày nữa, cháu có một lô hàng phải giao đến Quảng Châu, hai chú giúp cháu đem một lô hàng đến đấy trước. Cháu sẽ trả công, thế nào?"

Hắn nói thêm: "Một người chỉ cần mang 200 chiếc quần ống loe đến Quảng Châu là được. Đấy cũng không phải là mặt hàng buôn lậu mà bị bắt được là phải ăn kẹo đồng. Cậu ta cũng sẽ đi theo."

Giang Châu nói rồi chỉ chỉ vào Hầu tử.

"Đi một chuyến, vừa đi vừa về khoảng tầm một tuần lễ, mỗi ngày cháu sẽ cho chú hai mươi tệ, được không?"

20 tệ.

Nghe đến tiền, hai người đều giật mình, đôi đũa dừng lại giữa không trung!

Đi một chuyến này, hai người cộng lại cũng phải đến 280 tệ!

280 tệ, chỉ trong một tuần!

Trước khi hai người kịp nói chuyện, Giang Châu lại tiếp tục: "Sau chuyến đi đầu tiên, sẽ còn nhiều chuyến nữa, và nhiều hơn nữa. Sau đó hai chú có thể lấy trực tiếp quần từ nhà máy của cháu để mang về Thiệu Thành bán. Quần của cháu bán rất tốt, đường đi lại gần hơn so với Quảng Châu, đã thế cũng an toàn hơn. Đi tới đi lui để ăn chênh lệch giá, đó cũng là một cách kiếm tiền.

Đến lúc đó hai người trả nợ hết vẫn có thể còn dư tiền. Thế nào?"

Trong bóng đêm.

Giang Châu ngồi ở trước mặt hai người.

Ánh sáng lờ mờ hiện lên khuôn mặt bình tĩnh của anh, phảng phất như đang nói về việc món ăn hôm nay có mùi vị như thế nào.

Nhưng mà…

Những gì hắn nói đối với hai anh em Tề Lỗ Sinh Tề Lỗ Danh lại giống như đưa cho một liều thuốc cứu mạng vậy!

Mắt của hai người đàn ông trung niên lại đỏ lên.

Hai người lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, lại hưng phấn đứng lên, muốn tiếp tục quỳ lạy Giang Châu.

Giang Chu lần này thực sự cảm thấy bất lực, hắn vội vàng đứng lên ra hiệu cho Hầu tử, mỗi người nâng một người đang quỳ lạy lên.

"Chú à! Cái này thực sự là không được đâu! Cháu có thể được tính là tiểu bối, nhận một cái dập đầu đã là quá lắm rồi. Nếu tiếp tục như thế, e rằng tổn thọ mất!"

Nghe Giang Châu nói như vậy.

Cả hai liền đứng thẳng dậy.

Chuyện như vậy là đã định.

Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, đến tận 9 giờ mới nghỉ ngơi.

…………

Ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng, bốn người đã lên tàu trở về Phí Thành.

Hai ngày sau.

Xe lửa đến Phí Thành.

Đó là một ngày nắng đẹp.

Lúc này.

Tại nhà máy may Thanh Thanh.

Nhà máy may đã ngừng hoạt động hai ngày nay.

Toàn bộ vải đã may thành quần loe, giờ đang chất thành đống trong kho, nữ công nhân thấy không có việc mới liền ào ào tản đi.

Giang Minh ngồi dưới gốc cây nhãn, hai tay ôm đầu gối, mặc cái áo ba lỗ màu trắng, trên cổ vắt một cái khăn..

Trên đỉnh đầu, có vài con chim kêu éc éc éc éc éc éc éc éc éc éc cực kỳ khó chịu.

Buổi trưa nắng như thiêu đốt, có chút bỏng rát.

Vẻ mặt anh lúc này rất nặng nề, rõ ràng là tâm trạng không tốt.

Giang Chu đã đi nguyên một tuần lễ, đến nay vẫn không có tin tức, không biết doanh thu có tốt không.

Ở trong cửa hàng bách hóa người đến người đi rất nhiều, lượng tiêu thụ của quần ống loe đã đến mức bão hòa. Không nói đến đống quần ống loe họ đang cất trong kho, ngay cả đống quần ống loe giá rẻ của nhà máy số 3 của Trần Đông Nhĩ kia giờ cũng không còn bán chạy như trước nữa.

Cuộc chiến giá cả đã đến hồi gay cắn.

Vu Tự Thanh ngày nào cũng ở trong cửa hàng bách hóa chống đỡ.

Trần Đông Nhĩ cũng đã mấy lần không giữ được bình tĩnh, nhưng bây giờ chiếc quần ống loe vẫn đang được sản xuất trong nhà máy, không thể không cắn răng chống đỡ.

Giờ xưởng may Thanh Thanh đã đóng cửa.

Khiến cho tinh thần Trần Đông Nhĩ dâng cao, ông cảm thấy rằng việc xưởng may Thanh Thanh đóng cửa nhất định là do mắt xích nào đó trong chuỗi sản xuất bên đối thủ đã bị hỏng. Đối thủ sẽ không thể chịu đựng được lâu hơn nữa, chiến thắng đã ở trong tầm mắt!

Ngoài cửa.

Đại Phi Tiểu Phi lần lượt bước vào.

Hai huynh đệ lúc này nhìn có chút không đúng, hai mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc.

Mí mắt Giang Minh nhảy dựng, anh vẫy tay gọi hai người: "Lại đây!"

Đại Phi Tiểu Phi vẫn rất sợ ông bác cả này.

Hai đứa cúi đầu, rụt rè bước tới.

Lần lượt hô lên: "Bác cả".

"Có chuyện gì vậy?"

Giang Minh cau mày nhìn thoáng qua vết lằn trên cánh tay của hai đứa nhỏ.

Vết lằn này là do bị thanh tre đánh, đỏ đến mức chuyển sang màu tím.

Giang Minh đột ngột đứng dậy, cầm cánh tay Đại Phi, giọng nói cũng hơi lạc đi: "Cháu bị đánh? Đứa nào dám làm thế? Đưa bác tới đó!"

Lúc đầu cả hai không nói chuyện.

Chỉ nghiến răng, mím môi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nhưng vẫn không chịu nói một lời.

Một lúc sau, Tiểu Phi rốt cục không nhịn được, lập tức khóc "Oa" lên một tiếng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play