Hai người tìm một tiệm mì hoành thánh, mỗi người gọi một phần mì hoành thánh.
Mì hoành thánh Dương Thành vào thời đại này, không nhỏ giống như ở hậu thế, phần lớn mỗi phần đều to bằng nắm đấm trẻ con, một số dân bản xứ còn gọi hoành thánh vì tế dung, đại dung...
Phía dưới một phần trúc thăng miến, phía trên phủ hoành thánh.
Ăn một phần mì, lượng thức ăn rất nhiều, ăn đến mức no căng.
Hai người ăn xong, Giang Châu trả tiền, rồi đưa Hầu Tử về nhà khách.
Hai người chợp mắt trong chốc lát, khoảng 1 giờ rưỡi chiều, lại đem hai trăm cái quần còn dư lại bỏ vào bao, xách lên vai, rời khỏi nhà khách.
Ra nhà khách.
Đã nhìn thấy hai người ngồi ở cửa.
Một người cúi thấp đầu, không nói chuyện, trông rất chán nản.
Một người khác ngồi ụ đá ngoài nhà khách, hai tay bụm mặt, trán tựa ở trên đầu gối.
Giang Châu nhìn lướt qua liền nhận ra.
Đây là hai người sáng sớm hôm nay bị trộm tiền hàng.
Giang Châu dừng bước.
Hầu Tử cũng đi sát theo sau.
Lúc này Giang Châu đã trò chuyện cùng hai người rồi.
Trò chuyện trong chốc lát, Giang Châu mới biết đại khái tình huống.
Hai người này, là anh em họ.
Một người tên là Tề Lỗ Sinh, một người tên là Tề Lỗ Danh.
Từ Thiệu thành tới, thấy người khác làm nhà buôn kiếm tiền, lập tức lấy tất cả tiền bạc mà mình dành dụm nhiều năm, lại mượn thêm một số tiền, rồi mới ra ngoài học đòi làm nhà buôn.
Không ngờ do không có kinh nghiệm, mệt mỏi sau đoạn dài, vừa đến nhà khách, đã lăn quay ra ngủ.
Tiền bị trộm, ngay cả tiền đường trở về cũng không có.
Sáng sớm rời nhà khách, ngồi ở nơi này, cơm cũng không có mà ăn.
Giang Châu đứng dậy.
Từ trong túi rút ra một tờ 10 tệ.
Thấy hai người biến sắc, muốn từ chối, hắn cười khoát khoát tay.
"Tôi không phải làm từ thiện."
Giang Châu nói: "Tiền này xem như cho các anh mượn, các anh ăn cơm trước, lấp đầy bụng rồi đến phố Cao Đệ tìm tôi, đến lúc đó, chúng ta trò chuyện về cách kiếm tiền."
Tề Lỗ Sinh sửng sốt.
Ngẩng phắt đầu nhìn Giang Châu.
"Cách kiếm… kiếm tiền?!"
Gã kích động, con mắt lập tức đỏ hoe.
Tề Lỗ Danh cũng run rẩy vội vã đứng lên.
Người anh run run, nhìn chằm chằm tờ tiền 10 tệ, nước mắt rơi lã chã.
"Cảm ơn, thực sự vô cùng cảm ơn ngài!"
Khi hai người nói, đều mang theo giọng điệu độc nhất vô nhị của Thiệu thành.
Tề Lỗ Sinh nhận tiền, hai người hướng về phía Giang Châu vừa cúi đầu lại còn nói cảm ơn.
Giang Châu lại dặn dò vài câu, sau đó mang theo Hầu Tử rời đi.
Hai người đi ra một đoạn, lúc này Hầu Tử mới vội vàng nói: "Anh Giang, anh cho nhiều tiền như vậy? Lỡ bọn họ không đến thì sao?"
Giang Châu cười cười.
"Tiền cho đủ, bọn họ mới tin tưởng chúng ta có thể dẫn bọn họ vào con đường kiếm tiền."
"Còn nữa, 10 tệ, không mua được vé xe trở về, ở Dương Thành, hai người tối đa sinh hoạt 10 ngày, sẽ xài hết tiền lại phải chịu đói, vẫn là tới phố Cao Đệ tìm chúng ta kiếm tiền về nhà..."
"Nếu là em, em chọn thế nào?"
Hầu Tử lập tức bừng tỉnh.
Mượn tiền, không sợ bọn họ không trả, tiện thể còn bán một cái nhân tình!
"Anh Giang, anh thật lợi hại!"
Giang Châu đưa tay vỗ vỗ bả vai của Hầu Tử, cười không nói.
Trọng sinh một đời.
Lòng người, là thứ hắn nhìn thấu nhất.
~~~
Đến phố Cao Đệ.
Cô gái Diệp Lâm Lâm đã chờ từ lâu.
Trước đây dù cô bán áo quần trên phố Cao Đệ, nhưng từ trước tới nay chưa từng bán chạy như thế.
Nhất là các cô gái trẻ đều thích chưng diện.
Mặc quần áo xinh đẹp được người ta khen ngợi, ai không thích chứ?
Nhìn thấy Giang Châu cùng Hầu Tử từ xa, cô bèn cười vẫy vẫy tay.
Giang Châu cùng Hầu Tử đi tới, cất quần ống loa.
Diệp Lâm Lâm nói: "Buổi trưa có nhiều người tới lắm, hỏi tôi chuyện quần, may quá các anh tới rồi!"
Hầu Tử nhếch miệng vò đầu cười không ngừng.
Giang Châu thì tiện tay lấy từ trên sạp 3 cái quần, lớn vừa nhỏ ba kích cỡ mỗi loại một cái, lại tìm một túi, bỏ gọn vào trong.
"Buổi chiều hai người trông coi sạp, anh em nhà họ Tề tới rồi, bảo họ chờ anh một lúc, anh phải đi chỗ này một chuyến."
Giang Châu nói.
Hầu Tử sửng sốt, hỏi: "Anh Giang, đi chỗ nào vậy? Hay để em đi theo hỗ trợ?"
Giang Châu lắc đầu, cười lại vỗ vỗ lên vai gã: "Em ở đây hỗ trợ đồng chí Diệp, người ta là con gái, em ân cần chút, chớ để cho người ta chê cười em không biết chăm sóc nữ đồng chí."
Giang Châu mang theo túi đi ra ngoài, nói: "Buổi tối anh sẽ trở lại, đừng lo lắng."
Nói xong bèn đi vào trong đám đông, không còn thấy bóng dáng nữa.
Bên này.
Hầu Tử dù có cỡ nào ngu đi nữa cũng hiểu dụng ý trong lời của Giang Châu.
Mặt của gã lập tức đỏ lên.
Xoa xoa tay, quay đầu nhìn Diệp Lâm Lâm.
"Đồng chí Diệp... bộ đồ này, cô mặc thật là đẹp!"
Gã cười nói.
Diệp Lâm Lâm sửng sờ.
Chợt "xì" một tiếng bật cười.
"Buổi sáng anh đã nói rồi."
"A, a?"
Hầu Tử ngập ngừng một lát, không nói nên lời.
Diệp Lâm Lâm nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Giọng nói mang theo chút khẩu âm địa phương, không khó nghe, ngược lại còn khá vui tai.
Cũng may lúc này có người qua đây mua quần.
Hầu Tử bèn lo bán hàng.
~~~
Giang Châu mang theo túi, sau khi rời phố Cao Đệ, bèn kêu xe đạp ba bánh.
Ngay lập tức có một đống xe vây quanh.
"Chàng đẹp trai, muốn đi đâu? Đường nào tôi cũng biết! Ngồi xe của tôi đi!"
Giang Châu cũng không lựa chọn, trực tiếp ngồi lên một chiếc gần mình nhất.
"Bến tàu Thiên Tự."
"Đại lão bản lạp! Đẹp trai có bản lĩnh! Tôi sẽ đưa cậu đi!"
Người đàn ông trung niên nam nhân leo lên yên xe, cười nói: "1 tệ, tính rẻ cho cậu đó!"
Giang Châu bị giọng địa phương của y chọc cười.
Lại trò chuyện với y mấy câu.
Khoảng 40 phút sau, cuối cùng đã đến bến tàu Thiên Tự.
Giang Châu trả tiền, xuống xe, ngắm nhìn về nơi xa.
Bến tàu Thiên Tự, có danh xưng là "bến tàu đệ nhất Dương Thành".
Là bến tàu có nhiều tuyến đường nhất.
Nó được thành lập vào thời Ung Chính của nhà Thanh, được sử dụng đặc biệt để tiếp đón các quan chức và tàu dân sự không thể cập bến, cho nên được gọi là "bến tàu Thiên Tự".
Sau này cải cách mở cửa, bến tàu dừng mở ra với bên ngoài, lúc này mới náo nhiệt hơn hẳn.
Hơn nữa, sau khi kết nối với thành phố Hồng Kông, một số nhóm trùm buôn lậu đầu tiên đã giàu lên từ đây, từ đó đây chính là chỗ làm giàu.
Mang hàng từ Hồng Kông qua phà vận chuyển đến Dương Thành(Quảng Châu), lại bán cho nhà buôn, rồi chuyển đi mọi miền đất nước.
Ngoài ra, các sản phẩm do lao động giá rẻ ở đại lục sản xuất được bán lại cho Hồng Kông, kiếm lời từ chênh lệch giá.
Từng người một, nhanh chóng tích lũy khoản tài sản cực lớn đầu tiên.
Đó cũng chính là mục đích Giang Châu tới.
Đời trước, hắn đã từng kinh doanh ở nước ngoài.
Đương nhiên không thể thiếu Hồng Kông.
Cũng kết giao với vài người bạn.
Hắn mang túi, đi về phía bến tàu.
Vào lúc này bến tàu còn lâu mới phồn hoa như hậu thế.
Trời nắng gắt, nhiệt độ cao khiến mặt đường xi-măng vặn vẹo.
Trên bến tàu đâu đâu cũng có hàng bốc dở tháo, công nhân bốc vác để trần, khom lưng, vác hàng nặng trĩu trong bao tải hay thùng gỗ, mồ hôi nhễ nhại như mưa.
Xung quanh bến tàu có những cột điện thoại kiểu cũ, dọc đường có những quầy hàng.
Bên bến tàu cũng không thiếu tiếng la hét khi phà thả neo.
Gọn gàng mạnh mẽ.
Giang Châu xuyên qua đám người đông nghịt.
Đi tới bến tàu tận cùng, cũng là vị trí tốt nhất.
…
* Mì hoành thánh là một món mì Quảng Đông. Mì hoành thánh đã không được đặt tên, húntún 餛飩, cho đến thời nhà Đường. Món ăn phổ biến ở miền Nam Trung Quốc, Hồng Kông, Indonesia, Malaysia, Singapore và Thái Lan. Món ăn thường được phục vụ trong một nước dùng nóng, trang trí với các loại rau lá và hoành thánh
* Trúc thăng miến là một loại mì ở Quảng Đông được tìm thấy trong một số bộ phận của Hồng Kông và Ma Cao, và một số bộ phận của ở Quảng Châu, Trung Quốc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT