"Quần ống loe của mình bán ra bao nhiêu rồi?"

Giang Châu hỏi.

Liễu Mộng Ly cầm một quyển sổ bước nhanh đến.

Nói với Giang Châu: "Ba lô hàng đã được chuyển đi, tổng cộng đã bán được 216 chiếc."

Liễu Mộng Ly vẫn luôn nắm giữ sổ sách.

Giang Châu gật đầu.

"Đợi nhóm người này đi rồi, chúng ta thu dọn sạp hàng, đổi sang chỗ khác."

Nghe thấy lời Giang Châu nói.

Đám người Vu Tự Thanh tuy là nghi ngờ, nhưng vẫn chọn tin tưởng Giang Châu.

"Được rồi! Giờ chú sẽ nói với bọn họ!"

Vu Tự Thanh nói xong, quay đầu đi dặn dò.

Khoảng 20 phút sau.

Rương vừa đóng, dẹp quầy hoàn tất, đến trước cửa hàng bách hóa kế tiếp bày bán.

Thấy một đám người.

Xào xào biến mất.

Lưu Kỳ Long nhanh chóng vui mừng chạy trở về nói với Trần Đông Nhĩ.

"Trần tổng! Người của xưởng may Thanh Thanh đi rồi!"

Lưu Kỳ Long nịnh hót, cười nói: "Chắc chắn là thấy quần của chúng ta đến, biết bán không qua, nên mới bỏ đi! Trần tổng, quần ống loe của xưởng may số 3 của chúng ta chắc chắn sẽ bán rất chạy!"

Trần Đông Nhĩ trừng mắt nhìn y.

Mặc dù lời này nghe ra không vấn đề gì.

Nhưng mà.

Trần Đông Nhĩ luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Đang cau mày suy nghĩ.

Hai cô gái trẻ bước vào.

"Quần ống loe bán ở đây là của xưởng may số 3, hàng chính hãng phải không?"

Một cô gái hỏi.

Mặc áo sơ mi lụa ngắn tay.

Tóc uốn, vừa nhìn là biết hoàn cảnh gia đình có vẻ tốt.

Cô gái kia cũng cười theo.

"Ừ, lấy ra xem thử! Vừa rồi khu nhà chúng ta có người mua rồi, mặc lên người đẹp lắm, mình cũng muốn mua một chiếc!"

Trần Đông Nhĩ lập tức cười nói: "Hai cô thật là có mắt nhìn! Quần ống loe vừa mới đưa vào cửa hàng, sản xuất từ xưởng may số 3. Thương hiệu cũ của chúng tôi hoàn toàn đáng tin cậy! Hai cô xem đi!"

Ông ta nói.

Lưu Kỳ Long đã lấy một chiếc quần ống loe xuống.

Kích cỡ nhỏ nhất.

Phong cách trung tính, nam nữ đều mặc được.

Hai cô gái nhìn kỹ.

Chỉ lo nhìn ba chiếc nút chói mắt, nhưng lại không để ý đến vị trí của ba chiếc nút có đúng hay không.

Ánh mắt hai người sáng lên, cười nói: "Đúng đúng đúng, đúng là chiếc quần ống loe này! Mặc vào rất tôn dáng!"

Ngay sau đó.

Một chiếc quần 10 tệ.

Hai người mua quần xong thì rời đi.

Tiếp đó.

Doanh số bán quần ống loe rõ ràng đã khiến Trần Đông Nhĩ ngạc nhiên không thôi.

Trong lòng cảm khái lần nữa.

Ông chủ trẻ của xưởng may Thanh Thanh quả là có tầm nhìn và gan dạ sáng suốt!

Thấy quần ống loe bán chạy như vậy.

Ông ta cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chờ doanh số ổn định.

Ông ta lại bắt đầu cuộc chiến giá cả.

Đến lúc đó hẳn sẽ có thể như trước kia, lần nữa đẩy xưởng may Thanh Thanh ra khỏi thị trường Phí Thành!

"Tôi về đây."

Trần Đông Nhĩ báo cho Lưu Kỳ Long biết một tiếng.

Suy cho cùng, ông ta là xưởng trưởng.

Có rất nhiều thứ phải giải quyết mỗi ngày.

Lưu Kỳ Long tiếp tục trông chừng ở đây một lúc.

Chiều về sau cũng được.

Lưu Kỳ Long thở phào nhẹ nhõm.

Nhanh chóng tiễn Trần Đông Nhĩ ra khỏi cửa hàng bách hóa.

…………

Đêm đến.

Xưởng may Thanh Thanh.

Đám người Giang Châu, Giang Minh, Vu Tự Thanh và Hầu Tử ngồi quanh trong kho hàng.

Ngọn đèn sợi đốt mờ ảo được thắp sáng trên đỉnh đầu.

Trên mặt đất.

Trong một cái rương lớn chứa đầy tiền.

Nhiều nhất tiền mệnh giá 10 tệ.

Dù sao, một chiếc quần có giá 10 tệ, rất nhiều người đều mang theo tiền chẵn.

Giang Châu đổ hết chỗ tiền này ra.

Kiểm kể kỹ một lượt.

"Tổng cộng đã bán hơn 800 chiếc quần."

Giang Châu cười nói: "Chỗ này, trừ đi 12 tệ cho ba nhân công chuyên chở, còn lại 8238 tệ!"

Con số này vừa được nói ra.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Sau khi phản ứng lại, ngay sau đó là một niềm vui rất lớn!

Hơn 8.000 tệ!

Trời ạ!

Đây còn là mức bán của một ngày!

Một chiếc quần, tính luôn chi phí vải vóc và nhân công, còn khoảng 2,5 tệ.

Trừ đi chi phí.

Lợi nhuận này thực sự đáng kể!

Vu Tự Thanh kích động không thôi.

Mặc dù số tiền kiếm được không phải của mình, nhưng cảm giác hài lòng và thành tựu to lớn tỏa ra từ tận đáy lòng.

Đơn giản là khiến ông phấn khích đến mức sắp phát khóc!

Cuối cùng cũng kiếm được tiền!

Vu Tự Thanh tràn đầy xúc động, hai mắt hơi đỏ.

Giang Châu vươn tay, vỗ vỗ vai ông.

"Nhưng ngày mai không có nhiều như vậy nữa rồi."

Trầm lặng chốc lát.

Giang Minh đột nhiên nói.

Anh trầm mặt, trong lòng hiển nhiên không vui.

"Chúng ta bán quần ống loe, ông ta cũng bán quần ống loe, đây rõ ràng là đoạt mối làm ăn."

Giang Minh nói: "Hơn nữa, danh tiếng của xưởng may số 3 còn lớn hơn xưởng may Thanh Thanh của chúng ta, hôm nay ở sạp hàng, mấy cô gái nghe thấy tiếng còi xe từ cửa hàng bách hóa bên đó, đều bỏ đi."

Giang Minh vẫn luôn âm thầm quan sát.

Mặc dù họ chiếm thời cơ trước.

Thế nhưng.

Từ phản ứng của một số người có thể thấy, cũng là quần ống loe, nhưng hàng của xưởng may số 3 lại có sức hút hơn hẳn so với hàng do sạp của họ bày bán.

Giang Châu nghe vậy.

Ngẩng đầu liếc nhìn Giang Minh.

"Anh."

Hắn cười gọi.

Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt hắn sáng tắt có hơi bất định.

"Trước nay em chưa bao giờ ra trận mà không có chuẩn bị."

Giang Châu phân loại tiền trước mặt.

Rồi lại khóa lại.

"Ngày mai sẽ biết ngay thôi."

Hắn cười nói.

Trong đôi mắt.

Mơ hồ có sự chờ mong.

Hôm nay bản thân dựng sạp hàng trước cửa hàng bách hóa, làm cho sự việc náo động lớn như vậy, đoán chừng đã đá động đến không ít người.

Lúc này từng người một hẳn là gấp đến độ vò đầu bứt tai?

Suy cho cùng.

Theo lý mà nói, xưởng may Thanh Thanh trên danh nghĩa là thị trấn Hoa Đào.

Thị trấn Hoa Đào gần Phí Thành, nói thế nào quần áo ở xưởng này có thể vào các cửa hàng bách hóa.

Nhưng mà.

Sao lại không vào được, mà lại bày bán trước cửa hàng?

Lý do cho điều này.

Kích thích tư duy.

Nếu tìm hiểu sâu hơn...

Đây.

Cũng chính là những gì Giang Châu muốn.

………………

Mà giờ khắc này.

Xưởng may số 3.

Trần Đông Nhĩ và Lưu Kỳ Long cũng có doanh số bán hàng trong xưởng, cũng đang đem ra tính toán, tính kỹ mức tiêu thụ của hôm nay.

"Trần tổng, bốn cửa hàng bách hóa của chúng ta hôm nay bán được tổng cộng 568 chiếc quần!"

Ban trưởng Ban tiêu thụ nói một cách hào hứng.

Đây là một con số đáng kinh ngạc!

Lưu Kỳ Long cũng vội vàng nói: "Trần tổng! Lần này, xưởng may số 3 của chúng ta nhất định sẽ lại có thể kiếm được rất nhiều tiền!"

"Công nhân của xưởng may số 3 của chúng ta đều là nhờ vào phúc của ông!"

Một rổ lời nịnh hót tuôn ra.

Trần Đông Nhĩ đang uống trà thì ngừng lại.

Liếc xéo y.

"Nếu cậu đặt tâm tư vào các kiểu dáng mới, hiệu suất của xưởng may số 3 của chúng ta sẽ còn có thể tốt hơn nữa."

Trần Đông Nhĩ lạnh lùng nói.

Lưu Kỳ Long hơi sửng sốt.

Nhất thời không nói gì.

Trần Đông Nhĩ uống ngụm trà.

Trà nóng hổi trôi xuống cổ họng, ngay lập tức khiến ông ta giật mình.

Ông ta luôn cảm thấy...

Có chỗ nào đó không ổn.

Nhưng lại không thể nói ra thành lời.

Ban trưởng Ban tiêu thụ đã nhanh chóng bắt đầu lên kế hoạch.

"Trần tổng."

Y hồ hởi nói: "Xưởng của chúng ta phải tiếp tục sản xuất liên đêm! Chỉ có 1000 chiếc quần, ngày mai sẽ không đủ bán! Đây là thời điểm tốt để kiếm nhiều tiền!"

Trần Đông Nhĩ không nói gì.

Ông ta luôn cảm thấy dường như có điều gì đó đã bị mình bỏ sót.

Ông ta đặt tách trà xuống.

Hơi bực mình đáp lại.

"Sáng mai hẵng tính sau, đừng gấp."

Ông ta khó chịu.

…………

Hôm sau.

Trời sáng.

Lúc 7 giờ hơn, có không ít người lần lượt kéo đến trước cửa hàng bách hóa.

Nhìn kỹ lại.

Tất cả đều là những người đến mua quần vào hôm qua.

Người nào người nấy tụm lại thì thầm trao đổi to nhỏ, sắc mặt rất khác thường.

Mà hầu như trong tay ai cũng cầm có một chiếc quần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play