"Em hai, nếu gặp phải chuyện gì thì đến tìm em trai."
Giang Minh vươn tay, vỗ vỗ cánh tay Giang Thấm Mai.
Nghiêm túc nhìn cô nói: "Nhà chúng ta bây giờ có tiền, xây nhà mới, còn dành một phòng cho em."
"Thật sự không được thì trở về ở, đàn ông có gì ghê gớm chứ? Nghe không?"
Giang Thấm Mai nước mắt tuôn rơi.
Cô gật đầu.
Tiễn Giang Minh và cha mẹ ra trạm xe.
Trước khi Giang Châu dẫn Liễu Mộng Ly và hai đứa trẻ rời đi, hắn đã dúi vào tay cô một tờ giấy.
Giang Thấm Mai sửng sốt.
"Đây là địa chỉ của xưởng may Thanh Thanh."
Giang Châu cười nói: "Nhớ tới tìm em, em biết chị vì tốt cho hai đứa nhỏ, rất nhiều chuyện đều giấu giếm, không muốn để cha mẹ lo lắng."
"Nhưng mà, chúng ta cũng là người một nhà, chị còn là chị của em."
Con ngươi của Giang Thấm Mai co rút lại.
Thời điểm này.
Cảm xúc cuộn trào như muốn trào dâng.
Cô nắm chặt tay, một hồi lâu sau vẫn là lắc đầu.
Nụ cười nơi khóe miệng vừa tự giễu vừa kiên định.
Giang Thấm Mai nói: "Cuộc sống khó khăn hay tốt đẹp, đều là con đường chị tự chọn, không nên liên lụy đến gia đình."
"Đại Phi và Tiểu Phi đều còn nhỏ! Cho dù anh ấy đối xử với chị chẳng ra sao, hai đứa con trẻ vẫn luôn là giống nòi của anh ấy!"
"Làm sao có thể làm gánh nặng cho mọi người?"
Giang Thấm Mai hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh lại cảm xúc.
"Các em đi nhanh đi! Ngày mai chị sẽ đến xưởng may tìm em! Chị của em không có bản lĩnh nào khác, nhưng chuyện cắt chỉ này chị vẫn có thể làm được!"
Cô nở nụ cười, nhẹ nhõm nhìn Giang Châu: "Em trai của chị, có tiền đồ rồi, còn mở cả xưởng may! Chị hai thật sự vui mừng cho em!"
Giang Châu gật đầu.
Không tiếp lời.
Trong lòng anh đã hiểu.
Thời buổi này có quá nhiều gông cùm cầm tù chị hai.
Có biết bao nhiêu phụ nữ phải chịu đựng bạo lực gia đình, lặng lẽ trốn tránh không gặp người khác, cho đến khi vết thương lành lại mới chịu ra ngoài?
Anh rể này.
Hơn nữa.
Điều quan trọng nhất là chị hai không chịu nói, Giang Châu cũng không thể gượng ép.
Hắn đã có chủ ý trong lòng.
Sau khi trở về.
Tìm chú Vu, xem có thể tra ra được chút gì không.
Nếu là Trịnh Minh Quý đã ra tay, hắn nhất định sẽ làm mọi cách để giải cứu cho chị hai!
Chào tạm biệt Giang Thấm Mai.
Giang Châu đưa Liễu Mộng Ly và hai con gọi một chiếc xe đẩy ba bánh, đi thẳng đến xưởng may Thanh Thanh.
Trên đường trở về.
Giang Châu đã đến hợp tác xã, mua tất cả các nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày.
Một gia đình bốn người sống tạm thời trong phòng trệt đơn lập (nhà trọ).
Đây là Giang Châu thuê từ thị trấn.
Mở cửa ra.
Đã thấy bừa bãi khắp nơi.
Giang Châu có chút quẫn bách.
Không đợi hắn ra tay, Liễu Mộng Ly đã kéo vạt áo hắn.
"Anh dẫn hai con đi chơi một lát, để em dọn dẹp."
Cô cười nói.
Giang Châu dừng một chút, gật đầu, ngược lại cũng không nói gì nhiều.
Giữa vợ chồng, không nên tranh cãi chuyện này.
Buổi trưa cả nhà đều đói bụng.
Bây giờ đã là giờ cơm tối.
Giang Châu lôi ra hai cái ca tráng men (công dụng như camen), chuẩn bị đi mua đồ ăn đem về.
Tối qua ôm vợ ngủ.
Ừm.
Phải thêm chút thịt nữa, ôm mới thoải mái!
"Đoàn Đoàn Viên Viên, đi thôi! Đi mua thức ăn với ba nào!"
Nghe Giang Châu gọi mình.
Hai đứa nhỏ vội vàng chạy bịch bịch tới.
Một bên tay dắt một đứa.
Hai đứa nhỏ lớn rất nhanh.
Suốt chặng đường líu rĩu mãi không ngừng.
Rất nhiều khi Giang Châu hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ gật đầu đáp.
Đi tới tiệm cơm Quốc Doanh.
Giang Châu chọn bốn món, sau đó đưa cái ca tráng men mình mang theo qua.
"Bỏ cả vào trong đây."
Giang Châu nói.
Người phục vụ cầm lấy.
Giang Châu dẫn hai đứa nhỏ ngồi xổm ngoài cửa.
Chạng vạng tối mùa hè.
Trên bầu trời có không ít muỗi bay lượn lờ.
Đoàn Đoàn Viên Viên cũng bắt chước theo.
Lần lượt ngồi xổm xuống dựa vào Giang Châu.
"Ba ba, Đoàn Đoàn biến thành ếch con, ăn côn trùng!"
Đoàn Đoàn vươn cánh tay nhỏ bé chắc nịch, chỉ lên những con côn trùng nhỏ đang bay trên bầu trời, vẻ mặt nghiêm túc.
Giang Châu vui vẻ.
Cố ý vươn tay nắm lấy bàn tay trước mặt.
Đưa vào miệng cô bé.
"Thế nào hả, ngon không?"
Đoàn Đoàn chớp chớp mắt.
Hai má nhỏ phồng lên.
"Ngon ạ! Ngon quá ~"
Giang Châu bị cô bé chọc cho cười.
Quay đầu nhìn Viên Viên đang dựa vào mình, không nói gì.
"Viên Viên muốn biến thành gì nào?"
Giang Châu khẽ hỏi.
Cô bé nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Giang Châu.
Trên khuôn mặt bé bỏng là một đôi mắt to đen láy, xinh đẹp và linh hoạt.
"Gà mái."
Viên Viên đáp lại bằng một giọng nói trẻ thơ.
Giang Châu sững sờ.
Có hơi không phản ứng kịp.
Ngay lập tức liền vui vẻ.
"Tại sao vậy?"
Giang Châu nhịn cười, hỏi: "Viên Viên thích gà con sao?"
Cô bé lắc đầu.
Nghiêm túc nhìn Giang Châu.
"Gà mái, đẻ trứng, ma ma thích ăn."
Viên Viên ra dấu.
Chỉ vào Đoàn Đoàn, rồi lại chỉ vào mình.
"Ma ma nói, ăn trứng, cao lớn, chị gái cũng ăn, ma ma cũng ăn, ba ba cũng ăn ~"
"Viên Viên, đẻ trứng ~"
Ngôn ngữ trẻ con.
Chân thành nhất.
Giang Châu sửng sốt.
Trái tim cũng ấm lên theo.
Hắn nghiêng người, dùng cằm cạ cạ đầu hai đứa nhỏ, rồi sau đó cười nói: "Ừ, cảm ơn Viên Viên."
40 phút sau.
Người phục vụ cầm hai cái ca lớn đi ra.
"Đồng chí, đồ ăn của anh xong rồi!"
Giang Châu đứng dậy, trả tiền.
Nhận lấy, dẫn Đoàn Đoàn Viên Viên đi về.
Trên đường lại mua thêm bốn cái bánh bao hấp lớn, khi trở về phòng trọ thì trời đã tối.
Liễu Mộng Ly đổ mồ hôi.
Làn da trắng vốn có của cô giờ đã phủ đầy những hạt mồ hôi mịn.
Trên trán, một vài sợi tóc lòa xòa bên mai.
Mặt đỏ bừng.
Ánh mắt long lanh.
Thấy Giang Châu dẫn con trở về.
Đôi mắt cô khẽ sáng lên, bước nhanh về phía 3 cha con.
"Em còn đang định ra ngoài tìm mọi người đấy."
Liễu Mộng Ly cười nói.
Lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên đầu, đi tới, đón Đoàn Đoàn Viên Viên qua.
"Mẹ ơi ~"
"Ba ba mua đồ ăn ngon đây nè!"
Viên Viên cười ngọt ngào nói.
Chỉ vào bánh bao.
"Bánh bao trắng, mập mạp! Ăn ngon, ngon lắm nha ~"
Liễu Mộng Ly nhẹ nhàng khều trên sống mũi của cô bé.
"Con mèo con tham ăn."
Cô cười nói.
Gia đình bốn người đi vào nhà ăn tối.
Chiếc bàn gãy một chân, còn do người thuê lần trước để lại.
Căn phòng cũ kỹ.
Nhưng được Liễu Mộng Ly quét dọn, lau chùi cũng coi như là sạch sẽ, ngăn nắp.
Lúc ra ngoài mang theo chăn ra.
Thời tiết lúc này nóng nực, đắp một chiếc chăn là vừa.
Chỉ tiếc là giường quá nhỏ.
Đoán chừng còn chưa tới 1m5.
Gia đình bốn người ngủ, thực sự có chút miễn cưỡng.
Cơm nước, tắm rửa xong, Đoàn Đoàn Viên Viên chạy nhảy trên giường một hồi lâu, cuối cùng cũng thấy mỏi.
Ngủ gục xiên xẹo trên giường.
Giang Châu và Liễu Mộng Ly tắm rửa xong.
Nằm trên giường, trò chuyện một lúc rồi mới đi ngủ.
"Vợ à, lại đây."
Giang Châu nhích ra ngoài một lúc, cười nói với Liễu Mộng Ly.
Dưới ánh trăng.
Liễu Mộng Ly thấy Giang Châu chống nửa người, tay kia vỗ vỗ ngực.
Cô hơi sửng sốt.
Mím môi.
Nhỏ giọng nói: "Em ngủ ở đây có thể..."
"Không thể."
Liễu Mộng Ly chưa nói xong.
Giang Châu đã vươn tay ra, ôm lấy lưng cô, kéo cả người cô qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT