"Đi gặp chị hai, nhân tiện xem qua xưởng may của con."
Giang Phúc Quốc cắn một miếng màn thầu và liếc nhìn Giang Châu.
"Ai lại muốn xem xưởng may của ngươi?"
Ông nói: "Không mua thứ gì sao? Ngươi định đến tay không đấy à? Hai đứa tiểu tử các ngươi, kiếm được tiền thì phải cho lão tử mặt mũi, đừng có mà keo kiệt nếu không nhà chồng nhị Ny sẽ xem thường ta. Nghe không? "
"Bố cứ yên tâm! Con nhất định sẽ để cho chị hai đầy đủ mặt mũi!"
Giang Châu cười nói.
"Đúng rồi, mấy ngày nữa chú Vu sẽ trở lại."
Lúc Giang Minh nói lời này, anh đang nhìn Giang Châu.
"Chú ấy bảo chú đang làm việc cho em, đúng không?"
Giang Châu gật đầu.
"Ừm, chú Vu có nhiều kinh nghiệm, quen biết nhiều người hơn em. Về cơ bản, thì chú ấy là người phụ trách nhà máy."
Khi hai anh em đang trò chuyện.
Tề Ái Phân cùng Diêu Quyên và Liễu Mộng Ly đều cũng đã ăn no.
Cả ba đi rửa bát.
Giang Hạo Minh đang chơi trong sân với Đoàn Đoàn Viên Viên.
Giang Minh dừng một chút, rót một ly rượu cho Giang Châu nói: "Lần trước lúc phá nhà cũ, anh thấy em và em dâu ngủ ở hai phòng riêng đúng không? Có chuyện gì vậy?"
Ngụm rượu Giang Châu đang uống liền tắc trong cổ, hắn lập tức ho khan một tiếng.
"Khụ khụ! Khụ khụ!"
Giang Châu lập tức liếc nhìn Giang Minh.
Anh cả của mình
Sao lại đề cập đến điều này một cách đột ngột vậy?
"Cái đó... Anh cả à, anh cũng biết rồi đấy, trước đây em cũng quá ngốc, thế nên chưa tạo được cơ sở tình cảm với Liễu Mộng Ly."
Giang Minh cau mày.
"Kết hôn bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa bồi dưỡng được tí tình cảm nào sao?"
Anh nói: "Đều là vợ chồng mà lại ngủ giường riêng thì còn ra thể thống gì nữa? Nếu mà em không nói được thì để chị dâu em nói! Người ta nói là vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, em lại cùng em dâu không ở chung giường, thế thì làm lành kiểu gì? "
Giang Châu: "..."
Anh trai hắn nói rất có lý, hắn không kiếm được cách nào để phản bác!
Thế nên Giang Châu chỉ biết lắng nghe.
Hắn vô thức liếc nhìn Liễu Mộng Ly.
Dù gì thì hắn cũng đã sống hai kiếp, thế nên hắn có thể không cần đoán cũng biết cũng có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Nhưng chỉ riêng Liễu Mộng Ly thì…
Những gì hắn biết chỉ là một tờ giấy trắng.
Hắn không biết cô đến từ đâu.
Bối cảnh gia đình như thế nào.
Bao nhiêu năm bên nhau, nhưng hắn chưa từng nghe cô nhắc đến gia đình.
Giang Châu cũng không dám hỏi.
Aiiiiiii!
Giang Châu xoa mặt.
Dưới bóng đêm, ánh trăng sáng long lanh.
Mặt hắn hơi đỏ lên
Giang Minh vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Đi trò chuyện với vợ em đi, bồi dưỡng cảm tình mới là chính sự. Anh bảo tiểu tử Hạo Minh dẫn Đoàn Đoàn Viên Viên sang phòng bên cạnh."
Giang Minh nói rồi kéo hắn đứng dậy.
Giang Châu: "????"
~~~
Trong nhà bếp.
Giang Minh đánh mắt cho Diêu Quyên.
Hai vợ chồng hẳn là đã nói qua về chuyện này.
Vào lúc này, Diêu Quyên lập tức giật lấy cái bát Liễu Mộng Ly đang cầm trên tay.
"Tiểu Châu tìm em đấy, em mau đi đi!"
Liễu Mộng Ly sửng sốt.
Cô quay đầu lại, thì thấy ở trong sân Giang Minh đang lôi kéo Giang Châu.
Thấy Liễu Mộng Ly đang nhìn sang.
Giang Châu lập tức bẽn lẽn cười.
Cái bộ dáng rụt rè này lập tức khiến Liễu Mộng Ly không kìm được nở nụ cười.
"Ừm."
Cô nhẹ nhàng trả lời.
Sau đó rửa sạch tay rồi lau khô.
Đi ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?"
Liễu Mộng Ly hỏi.
Mặt Giang Minh không đổi sắc.
"Anh cũng không biết, tiểu Châu nói là có chuyện gì đó muốn nói với em. Hai người ra bãi sông trước cửa mà nói chuyện, mấy đứa trẻ trong nhà chạy nhảy ồn ào lắm."
Giang Châu: "???"
Anh cả của hắn có lúc nào lại khôn khéo như vậy đâu?
Diêu Quyên che miệng cười.
Giang Châu hơi xấu hổ.
Hắn đi về phía Liễu Mộng Ly.
Nắm nhẹ lấy tay cô.
"Vợ à, đi thôi? Trời nóng quá, chúng ta ra bãi sông hóng gió."
Gương mặt của Liễu Mộng Ly hơi ửng đỏ.
Cô gật gật đầu, đi theo Giang Châu ra khỏi cổng.
Hai tiểu bảo bối vốn định đi theo.
Thì Giang Hạo Châu đã vội vàng chạy tới.
"Đoàn Đoàn Viên Viên, anh dẫn hai đứa đi bắt dế!"
Đôi mắt của hai đứa nhỏ sáng lên.
"Đượci ~"
…………
Bãi sông vào hè.
Cực kỳ náo nhiệt.
Liên tục có tiếng ve kêu râm ran truyền đến từ cây liễu.
Ánh trăng chiếu xuống dịu dàng ôn nhu, quang huy óng ánh bao phủ trên mặt nước.
Vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ.
Giang Châu nắm lấy tay Liễu Mộng Ly.
Vừa mềm mại lại vừa lành lạnh.
Giữa mùa hè cực kỳ dễ chịu.
"Vợ à, đến đây, ngồi đi."
Giang Chu kéo Liễu Mộng Ly theo, tìm một tảng đá lớn bên bãi sông, nhẹ nhàng nói.
Hai người ngồi xuống.
Kề sát bên nhau.
Gió mát thổi qua bên tai, luồng gió thổi qua hòa quyện hơi thở của hai người vào nhau.
Liễu Mộng Ly vươn tay vén mớ tóc xõa ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với em à?"
"Ừm."
Giang Châu đáp lại, nghiêng người về phía cô: "Có chuyện."
"Ngày mai đến Phí Thành, chúng ta sẽ thu thập đồ đạc rồi sống luôn ở Phí Thành."
Liễu Mộng Ly sửng sốt.
"Đến Phí Thành ư?"
"Ừm."
Giang Châu gật đầu: "Xưởng may sắp sửa rất bận rộn, về sau có thể anh sẽ phải ở lại Phí Thành một đoạn thời gian dài."
Liễu Mộng Ly sững sờ.
"Ở nhà em vẫn có thể trông Đoàn Đoàn Viên Viên, bố mẹ..."
Chỉ là…
Cô còn chưa kịp nói xong thì Giang Châu đã cắt ngang.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Đôi mắt đen nhánh không thấy đáy.
Hắn khẽ mấp máy môi, ghé sát vào tai cô nhẹ giọng nói: "Không được.
Anh rất nhớ em."
Giang Châu nghiêm túc nói.
Liễu Mộng Ly: "..."
Lúc Giang Châu nhích lại gần đến cô.
Hơi nóng hòa cùng hơi thở trên người hắn quấn lấy Liễu Mộng Ly.
Làm mặt cô hơi ửng hồng.
"Giang Châu..."
Liễu Mộng Ly gọi hắn một tiếng.
Giọng mềm mại.
Giống như một con mèo con.
Khi thanh âm này vang lên, chính cô cũng phải giật mình.
Trước khi kịp định thần lại, Giang Châu đã cúi người hôn lên môi cô.
Dưới ánh trăng sáng.
Cơ thể nhỏ bé của cô cuộn tròn trong vòng tay của Giang Châu.
Khóe môi Giang Chu dính hơi rượu.
Khiến cô hơi chóng mặt.
Khi hai người tách ra, Liễu Mộng Ly mới nhận ra rằng tay cô không hiểu tại sao đã nắm nhẹ trên eo áo của Giang Châu.
Ve sầu kêu lên từng đợt.
Ồn ào nhưng lại ngọt ngào.
Lưng Giang Châu đã đổ đầy mồ hôi.
Nhưng lại vẫn ngoan cố ôm cô vào lòng.
Liễu Mộng Ly vốn muốn vùng vẫy đứng dậy, nhưng lần này Giang Châu lại không buông tay.
Cô dừng lại, rồi nằm xuống lòng hắn.
"Vợ à, anh xin lỗi về chuyện quá khứ."
Giang Chu cúi đầu hôn lên tóc cô, yết hầu khẽ nhúc nhích nhẹ nhàng nói.
Liễu Mộng Ly áp mặt lên đầu gối của Giang Châu.
Cô mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh: "Không cần xin lỗi.
"Những gì anh đã làm trong thời gian này là lời xin lỗi tốt nhất rồi."
Cô biết nhìn người không cần nhìn bằng mắt.
Mà là phải dụng tâm.
Giang Châu rất quan tâm đến cô, đến con cái và đến gia đình.
Hơi thở Giang Chu dần trở nên gấp gáp.
Hắn mím môi, cố nói điều gì đó.
Nhưng mà hắn nhận thấy rằng bất kỳ từ ngữ nào vào lúc này cũng có vẻ nhợt nhạt và vô lực.
Trên mặt nước
Từng tốp đom đóm bay qua
Quang huy óng ánh trên mặt nước, phản chiếu theo từng đôi.