Chuyện thuê sân giao cho anh cả Giang Minh.

Giữa trưa Giang Châu cơm nước xong xuôi liền chơi với hai tiểu bảo bối một lúc, sau khi hai đứa nhỏ ngủ thiếp đi hắn liền đứng dậy đến huyện Khánh An.

Lâu rồi không đến, Giang Châu trước tiên là đến cửa hàng văn phòng phẩm xem qua.

Giang Thành Tài không biết kiếm ở chỗ nào được cái máy thu âm, đang gác chéo hai chân, ôm lấy cục sắt bảo bối, thoải mái híp mắt nghe điệu hát dân gian.

Nghe thấy tiếng người, gã híp mắt lại thành một cái rãnh nhỏ, kết quả lại thấy Giang Châu đang khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn mình.

Giang Thành Tài sững sờ.

Gã giật nảy mình, lập tức đứng lên, đặt cái đài lên trên bàn, đứng lên nhìn về phía Giang Châu nói: "Sao ngươi lại đến đây?"

Giang Châu cười cười liếc nhìn cái đài trên bàn.

"Đồ tốt đấy, kiếm ở đâu vậy?"

Giang Thành Tài rụt cổ một cái, lặng lẽ giấu cái đài về sau lưng.

"Vé từ đơn vị của bố tôi, 100 tệ đấy..."

Gã nhỏ giọng lẩm bẩm.

Vẻ mặt thận trọng nhìn Giang Châu, rõ ràng là sợ Giang Chu sẽ lấy mất cái đài của mình.

Giang Châu bất đắc dĩ nói: "Yên tâm đi, không tranh với anh."

Hắn chỉ đến để xem bài thi bán ra sao.

Giang Thành Tài cũng không dám giở trò gì.

Dù sao thì Giang Châu chắc chắn có thể tính được số tiền mình bán được.

Giang Thành Tài vội vàng mở ngăn kéo và tủ, lấy ra một xấp tiền hào dày.

"Đây là tiền bán giấy thi trong thời gian này, ngươi kiểm lại xem!"

Lúc trước Giang Châu đã giới thiệu cho Ngô Mậu Minh đem bài thi tới, đặt ở tiệm may Mỹ Vân.

Sau đó để Giang Thành Tài đi lấy, sao chép giúp.

Giang Thành Tài nhát gan lại sợ phiền phức.

Đảm bảo sẽ ngoan ngoãn.

Giang Châu cầm lấy cọc tiền, bắt đầu kiểm đếm, là 368 tệ.

Hắn rút ra một tờ nhân dân tệ.

Đưa tới.

Giang Thành Tài sửng sốt.

"Cái gì? Cho ta?"

Giang Châu gật đầu.

"Ừm, khổ cực phí."

Giang Thành Tài vừa mừng vừa sợ.

Gã lập tức đưa tay ra nhận lấy, cẩn thận cất vào túi.

"Chuyện bán giấy kiểm tra này không cần lo lắng! Nếu tiện cứ giao hết cho ta! Ta hứa sẽ không để cho anh họ biết!"

Nhắc đến Giang Minh Phàm.

Một bóng người chợt lóe lên trong tâm trí Giang Châu.

Hắn cầm tờ giấy kiểm tra lên giả bộ ngẫu nhiên hỏii: "Anh Thành Tài, anh họ không có đối tượng nào sao? Anh ấy tốt xấu gì thì cũng là sinh viên đại học, tài năng tuấn tú. Sao không có cô gái nào thích anh ấy?"

Giang Thành Tài không có suy nghĩ sâu xa.

Ngay lập tức gã nói: "Cũng đã từng nha! Ngay tại thôn Lý Thất luôn, nhưng tôi cũng không biết là ai. Nghe nói rằng ngay khi vào đại học thì chia tay."

Giang Châu đặt tờ giấy thi xuống.

Trong lòng hắn đã hiểu rõ, thế nên liền nói lời từ biệt với Giang Thành Tài.

Hắn đi thẳng đến phòng chiếu phim ở ngoại ô.

Kết quả là, người bán thuốc lá đã bị thay thế bởi một thanh niên trẻ tuổi.

Hỏi ra mới biết Hầu tử không còn bán thuốc lá nữa.

Hầu tử giờ đã bỏ tiền ra để mở một cái sạp bán hàng trước rạp chiếu phim, bán mấy cái thể loại như hạt dưa, đậu phộng…

Giang Châu đi qua đó.

Thấy Hầu tử đang bán hạt dưa cho người ta.

Một túi hạt dưa là hai xu.

Nhìn thấy Giang Châu đi tới, Hầu tử liền vui vẻ cười toe toét, đứng dậy, bốc nắm hạt dưa chuẩn bị nhét vào túi hắn.

"Anh Giang! Đến đây nào! Ăn hạt dưa đi! Em mời!"

Giang Châu thấy Hầu tử đang rất vui vẻ.

Hiện cũng an tâm đôi chút.

Lần trước, bất quá hắn cũng chỉ nói qua, thế nhưng Hầu tử cũng nghe lời theo.

Tuy không thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng ít ra cũng không phải ngồi tù.

Giang Châu cầm lấy đống hạt dưa, rồi đưa cho cậu hai xu.

Hắn vừa cười vừa cắn hạt dưa, hỏi Hầu tử: "Suy nghĩ thông suốt rồi sao?"

Hầu tử gãi đầu, hắc hắc một tiếng: "Không phải thế sao? Giờ suy nghĩ thông suốt rồi! Không có mạng thì tiền có kiếm được thì làm sao tiêu! Bán hạt dưa cùng đồ ăn vặt, có thể kiếm ít hơn một chút, nhưng không phải trả phí bảo hộ! Có thể sinh sống lâu dài! "

Giang Châu gật đầu.

Hắn nói: "Hỏi cậu một chuyện."

"Cái gì vậy? Anh cứ nói đi."

Mặc dù bây giờ Hầu tử không bán thuốc lá nữa, nhưng mạng lưới quan hệ của cậu vẫn còn đó.

Giang Châu nói: "Cậu có biết ai trong cục cảnh sát không? Người nào dễ quan hệ ấy."

Hầu tử nghe vậy thì mừng rỡ.

"Ý anh là công an hả?"

Hầu tử gật đầu rồi nói tiếp: "Đương nhiên là có rồi! Công an Trương, người phụ trách công việc kinh doanh của mấy người bọn em! Anh ấy rất quen thuộc với tụi em! Là người tốt! Dễ nói chuyện!"

Giang Châu nghe xong, liền biết có hi vọng.

Hắn liền bảo Hầu tử dẫn đường, trên đường đi Giang Châu mua một gói thuốc lá rồi đi thẳng đến đồn cảnh sát.

Sau khi đứng ở cổng đồn cảnh sát chờ 20 phút.

Hắn thấy một người đàn ông bước ra, theo sau là Hầu tử.

Người tới mặc một bộ quần áo bình thường, đang ngậm một điếu thuốc, râu ria xồm xoàm, nếu không biết thì chẳng ai nghĩ đây là một công an.

Giang Châu còn tưởng rằng đây là một tù nhân mới mãn hạn tù.

"Công an Trương! Đây chính là anh Giang của em! Người đặc biệt tốt!"

Hầu tử cười cười giới thiệu

"Đây là lão Trương! Anh Giang, lão Trương cực kỳ dễ nói chuyện! Bọn em đều được anh ấy bao bọc, nếu không phải vậy thì cái gian hàng nhỏ của em sẽ chẳng bao giờ mở được!"

Giang Châu lập tức vươn tay ra bắt

Trương Tự Cường thấy vậy cũng đưa tay ra, hai người bắt tay nhau, coi như là đã quen biết.

Ở thời đại này.

Cuộc sống đều phải dựa vào quan hệ.

Giang Châu nghiêm túc muốn mời Trương Tự Cường thu xếp ăn một bữa cơm

Tuy rằng giờ mới là giữa buổi chiều, nhưng ở thời đại này, bất kể lúc nào thì cái bụng cũng đều là trống trơn.

Cả ba đến một quán cơm tư nhân.

Tầm giờ thì quán cơm Quốc doanh vẫn đang đóng cửa.

Giang Châu gọi bốn món, tất cả đều là thịt và thịt, cùng một chai rượu.

Hai mắt Trương Tử Cường nhìn chằm chằm vào mấy món đưa lên.

Giữa lúc ăn cơm.

Giang Châu đưa một điếu thuốc qua.

Trương Tự Cường cười đến không ngậm miệng được.

Anh nói thẳng với tiểu tử trước mặt:

"Có gì cần giúp thì cứ nói! Chỉ cần không vi phạm pháp luật thì làm gì cũng được!"

Trong lòng Giang Châu đã xắp xếp xong chuyện cần nói từ lâu.

Hắn cười nói: "Anh Trương, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là mấy ngày nữa thì phải làm phiền anh đến thôn Lý Thất một chuyến, có chút chuyện phiền phức, phải xử lý ở đó. Chỉ mất một buổi chiều thôi, được không? "

Trương Tự Cường nhấp một ngụm rượu, sắc mặt đỏ bừng.

"Vậy thì tôi phải nói rõ trước! Nếu đó là những hoạt động mờ ám đó, tôi sẽ không làm!"

Giang Châu vội vàng nâng chén lên, cười nói: "Đó là đương nhiên! Em mời anh tới là vì muốn anh thi hành pháp luật một cách vô tư! Hầu tử nói anh là một người chính trực! Em rất tin tưởng anh!"

Lời này vừa nói ra.

Cả ba người đều yên tâm, tất cả cùng bật cười.

Một bữa cơm.

Ăn vừa sướng miệng, trong lòng lại cực kỳ thoải mái.

Đến lúc ăn xong tính tiền.

Trương Tự Cường đi về trước.

Hầu tử cũng muốn về dọn quầy hàng, Giang Châu nghĩ một hồi liền cản cậu lại.

"Hầu tử, đợi đã."

Hầu tử quạy lại nhìn hắn: "Anh Giang, có chuyện gì vậy?"

"Cậu có dự định gì cho tương lai không?"

"Có thể có cái dự định gì chứ?"

Hầu tử vô thức muốn cười, nhưng khóe miệng lại cứng lại.

Cuối cùng lại thở dài, có chút tự giễu liếc nhìn Giang Châu.

"Anh à, em cũng không giấu anh. Thuốc lá không bán được, không còn cầm tiền về thì bố mẹ và mấy anh chị cũng không còn thân cận, em cũng lười trở về.". "

Hầu tử nói: "Chờ chậm rãi mấy ngày nữa kiếm được nhiều tiền, em lại trở về!"

Giang Châu khoanh tay trước ngực nhìn cậu.

"Tôi có một nhà máy ở Phí Thành, chỉ thiếu người đáng tin cậy, cậu có thể đến đấy không?"

Giang Châu cười cười nói tiếp: "Một tháng, tôi sẽ trả cậu 70 tệ. Nếu mà làm tốt, có thể cân nhắc tiếp. Được không?"

Hầu tử nghe vậy thì choáng váng.

Mắt tròn xoe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play