Y quay đầu nhìn về phía Giang Châu, người sau liếc nhìn sắc trời, tính toán sơ qua trong đầu.
"Được rồi, gọi mì, ăn xong chúng ta sẽ đi."
Hai giờ hơn.
Cơm nước xong trở về, trời vừa nhá nhem tối, chắc là không sao.
Nghe vậy, Giang Châu thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Trường Hổ cũng vui mừng.
"Vừa khéo! Tôi cũng đói rồi! Cả chặng đường chỉ ăn một bữa sáng! Đi thôi đi thôi!"
Một nhóm người, lập tức đổ xô đi ăn cơm.
Giang Châu chào hỏi mọi người, hắn ngồi xe đẩy ba bánh, đến nhà máy dệt Đan Dương, tìm Lâm Quý Long, kết toán khoản còn lại.
Lâm Quý Long kích động không thôi, nói muốn mời Giang Châu ăn cơm.
Hắn cười từ chối để lần sau.
Vội tranh thủ trở về, lúc này hai bàn thức ăn lớn gần như đã ăn xong.
Giang Châu lặng lẽ thanh toán.
Bữa cơm này, ăn hết chừng 33 tệ 6 hào.
Ông chủ bỏ đi số lẻ không tính.
Khi anh Bình đi tính tiền thì được cho hay là đã được thanh toán, lập tức nhìn thấy Giang Châu, y vô cùng xúc động.
Chỉ cảm thấy thằng nhóc này thực sự quá biết đối nhân xử thế.
"Đi thôi! Đi nhanh lên, nếu không về nhà sẽ muộn mất!"
Dương Hiểu Vĩ thấy thời gian không còn sớm nữa.
Thúc giục mấy người lên đường.
Giang Châu lại gọi Triệu Trường Hổ và Triệu Trường Long, hai người nhét qua loa vài miếng đồ ăn vào miệng, sau đó mới cùng theo Giang Châu leo lên xe tải Đông Phong.
Xe chạy ầm ầm.
Anh Bình ở tít trong đầu hẻm chạy lại, mang theo hộp cơm, nhanh chóng đưa cho Giang Châu.
Giang Châu sửng sốt một chút.
"Mì xào! Lót dạ trên đường! Lên đường xuôi gió!"
Hộp cơm trên tay nóng hôi hổi.
Giang Châu cười, vẫy tay.
Xe tải Đông Phong khởi động, tiếng nổ kèm theo khói xả màu đen.
Lái thẳng một đường về hướng huyện Khánh An.
Bên trong thùng xe.
Giang Châu ăn mì xào.
Sau khi ăn xong, hắn nhét hộp cơm vào trong túi đeo chéo, xác nhận lại tờ 10 tệ trên người mình không vấn đề gì.
Hắn thở phào.
Sau khi đi đến thùng xe, nhìn ra bên ngoài qua khe hở.
Phát hiện thấy bùn lầy suốt con đường.
Xe chạy rất chậm.
Hắn lại quay trở về dựa vào thùng xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trong thùng xe, tiếng nổ của xe và tiếng ngáy của hai người anh em vang lên liên hồi, hắn cũng đang xen lẫn vào mộng của hai kiếp.
"Ầm."
Ngay khi ý thức của Giang Châu có hơi lơ lửng, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Hắn giật bắn người, cả người bừng tỉnh.
Hai anh em Triệu Trường Long và Triệu Trường Hổ cũng tỉnh dậy.
Hai người đang ngủ say, âm thanh này như vang lên bên tai, cũng khiến hai người giật mình run lên, nhanh chóng mở mắt ra.
"Đùng đùng..."
Âm thanh lại vang lên lần nữa.
Lúc này ba mới nhận ra, đó là tiếng Dương Hiểu Vĩ xuống xe và đóng cửa xe.
Rồi sau đó thì nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, khoảnh khắc kế tiếp, cửa được mở ra.
Dương Hiểu Vĩ sắc mặt khó coi, nhìn ba người nói: "Xuống phụ một tay, xe lún vào hố bùn rồi, trơn trượt, không ra được."
Lúc nãy khi cả ba người đang ngủ, trời đã đổ cơn mưa nhỏ.
Lại thêm lúc trở về thiếu trọng lượng, tay lái hơi bồng bềnh.
Bất cẩn một tí, sẽ rơi vào hố bùn ngay.
Đạp cần ga một cái, bùn văng tung tóe, cứ thế hết cách!
Giang Châu vừa nghe, mí mắt chợt giật giật.
"Bây giờ đến đâu rồi?"
Hắn bất giác hỏi.
Sắc mặt Dương Hiểu Vĩ khó coi: "Tiểu Hạp Khẩu."
Cát tên này vừa thốt ra.
Triệu Trường Long và Triệu Trường Hổ đều nhảy cỡn lên.
Không nói một lời, trực tiếp nhảy xuống xe, tìm thứ gì đó bắt đầu đệm bánh xe.
Giang Châu cũng nhanh chóng xuống xe phụ giúp.
Trái tim chìm nghỉm xuống đáy cốc.
Tiểu Hạp Khẩu.
Đúng như tên gọi, đây là hẻm núi nằm giữa hai ngọn núi, băng qua chính là huyện Khánh An.
Nhưng do vị trí địa lý, trong những năm 1980 - 1990, không ít cướp đường bắt cóc, cướp giật tại đây.
Giang Châu nhớ đến 4.000 tệ đang mang bên mình.
Bánh xe hãm bùn.
Hoàn toàn không thể dùng sức.
Giang Châu cũng không hàm hồ, vội bảo hai anh em nhổ vài nắm lúa xanh ở ruộng lúa ven đường tới.
Trộn với một ít cỏ khô, tất cả đều nhét dưới bánh xe.
Dương Hiểu Vĩ lên xe đạp cần ga.
Thế nhưng vừa đạp cần ga, bánh to hoàn toàn không thể lấy trớn, lúc này rất có thể trời sẽ tiếp tục đổ mưa.
Sắc mặt Giang Châu vô cùng khó coi.
Cỏ dại không hữu hiệu, hai anh em lại đi dời gỗ tới.
Vật lộn hồi lâu, cuối cùng cũng giải cứu được xe tải Đông Phong ra khỏi hố bùn khi trời đã tối hẳn.
Toàn thân ba người dính đầy bùn đất, chỉ dư ra đôi mắt.
"Lên xe, lên xe!"
Không còn thời gian để đùa giỡn, cả ba nhanh chóng lên xe.
Tiếng nổ của xe Đông Phong vang lên.
Cả ba cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chuyến đi này khá vất vả! Lúc đi mọi việc diễn ra suôn sẻ, nào nghĩ đến lúc về lại xảy ra chuyện!"
Triệu Trường Long lau bùn trên mặt, cười toe toét.
Triệu Trường Hổ tiếp lời, vỗ đùi một cái: "Không phải sao! Cũng may vừa ăn một bụng thịt! Bằng không thì lấy đâu ra sức!"
Y nói.
Nhìn về Giang Châu.
"Này? Giang ca, khi nào thì anh mua một bộ đồ Trung Sơn? Bộ quần áo mới mua này, làm cho bẩn như vậy, thật là đáng tiếc..."
Tuy nhiên.
Lần này.
Triệu Trường Hổ còn chưa nói hết lời, xe tải Đông Phong lại dừng lại lần nữa.
Cả ba đều sững sờ.
"Sao vậy? Lại kẹt nữa rồi?"
Triệu Trường Hổ đứng dậy, định xem tình huống gì.
Thì nghe thấy tiếng côn thép gõ bậy vào thành thùng xe vang lên.
"Đệch mịa! Xe Đông Phong! Dê béo!"
"Bước xuống! Bước xuống cả đây! Ông đây xem xem! Béo cỡ nào!"
"Haha! Vẫn là huyện Khánh An ta! Xuống nói chuyện chút đi! Kết giao bạn bè!"
~~~
Giọng nói này.
Cả ba đều sửng sốt.
Trái tim Giang Châu cũng hoàn toàn chìm xuống đáy.
Trong lòng hắn đã hiểu.
Đây là, gặp phải "lục lâm hảo hán" rồi!
Lúc này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn lại là, may mà mình đã kết toán xong khoản nợ nhà máy dệt!
Nếu không, tổn thất coi như lớn thật rồi!
Tiếng gõ bên ngoài càng lúc càng lớn.
Cả ba co ro trong góc không lên tiếng.
Cho đến khi cửa được mở ra.
Lúc này trời đang mưa, xào xào xào, bên ngoài là một vùng tối đen như mực.
Chỉ thấy ba người cầm đuốc.
Ngọn đuốc đã được tẩm dầu thông và rưới xăng nên dù trời mưa cũng không sẽ bị tắt.
Ánh sáng không sáng.
Nhưng đủ để nhìn thấy rõ mặt.
Cả ba vừa xuống xe.
Liền thấy đối phương có bảy tám người vây quanh lại.
Trong tay đều cầm hàng.
Trường đao, côn thép.
Thậm chí có hai người, còn cầm súng thần công.
Điều này hoàn toàn khiến cho Triệu Trường Long và Triệu Trường Hổ bỏ đi ý nghĩ cứng rắn.
Nếu xông lên, không phải đâm đầu vào chỗ chết sao?
Cầm đầu là một trung niên cường tráng.
Râu quai nón, quần áo lao động, giày da.
Trên mặt có một vết sẹo, trông gớm ghiếc và đáng sợ.
Người đàn ông liếc nhìn hai người, nhổ một bãi nước bọt.
"Xem ra không béo chút nào?"
Cả ba vừa đẩy xe xong.
Khắp người đều là bùn đất.
Lâu lắm mới khô, lúc này nước mưa thấm ướt, lại biến trở lại thành bùn, ướt nhẹp nhớp nháp cả người, cả mặt cũng không thấy rõ.
Làm ông chủ, người nào không đẹp đẽ rạng ngời?
Nào giống ba người này?
Nhìn khắp người không có lấy ba lạng thịt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT