Hai anh em này.

Nhất là người anh Triệu Trường Long.

Đầu óc lanh lợi.

Hiểu chuyện.

Lại tuổi còn trẻ khoẻ mạnh, là một nhân tài.

"Làm!"

Triệu Trường Hổ vội gật đầu: "Tiền công anh cho cao quá! Là chuyện gì ạ? Em và anh của em vừa hay đang rảnh!"

Triệu Trường Long gật đầu, ý bảo mình cũng không thành vấn đề.

Giang Châu lập tức nói về chuyện vận chuyển váy.

Triệu Trường Long nghe vậy sửng sốt.

"Hơn 2,000 món? Nhiều vậy sao?"

Gã kinh ngạc nói: "Nếu đưa hàng đến Nhiêu Thị, sao anh không thuê một chiếc Đại Đông Phong cho khoẻ?"

Dù sao dựa vào sức người vận chuyển, không có hai ba ngày, sao chuyển hết nổi!

Đại Đông Phong, một xe là đủ rồi!

Giang Châu nghe vậy, bỗng nhiên bất đắc dĩ buông tay.

"Anh biết."

Thứ đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Đại Đông Phong.

Nhưng bên huyện thoại cần có thư giới thiệu.

Hắn không quen biết ai bên công ty vận chuyển, kiếm thư giới thiệu lại phải chạy quan hệ, quá phiền toái.

Còn không bằng hắn bỏ chút tiền, tìm thêm mấy người, một hai ngày vẫn có thể đưa hết.

"Anh Giang, người này, em biết!"

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Giang Châu.

Triệu Trường Long lập tức hiểu ngay.

Gã cười he he.

"Em và em trai, trước đây có một người bạn nối khố từ nhỏ cởi truồng lớn lên cùng nhau, sau đó cậu ta tìm quan hệ, trực tiếp vào làm trong công ty vận chuyển! Cậu ta ấy à, kiếm được rất nhiều "khoản" béo bở! Quan hệ khá tốt với anh em em!"

"Nếu như anh có hàng cần vận chuyển, buổi chiều em dẫn anh đi tìm cậu ta, được chứ?"

Ánh mắt của Giang Châu sáng lên.

Hắn thật không ngờ vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng!

"Được!"

Hắn xoa tay, cười nói: "Chuyện này nếu thành, anh mời hai em ăn!"

Triệu Trường Hổ cũng kích động.

Trên thực tế, từ lúc bắt đầu chuyện này, gã đã mơ hồ nhận ra, Giang Châu này, chắc chắn không phải người thường!

Đi theo hắn làm việc, nhất định có thể thật sự kiếm được số tiền lớn!

~~~

Buổi chiều.

Triệu Trường Long cùng Giang Châu hẹn gặp mặt tại huyện thành.

"Anh Giang! Ở chỗ này!"

Triệu Trường Long từ Cung Tiêu Xã đi ra, nhìn đồ Giang Châu mang trong tay, gã sửng sốt.

"Đây là?"

Giang Châu nhấc lên, cho Triệu Trường Long xem.

"Thịt, kẹo."

Trên thực tế.

Giang Châu vốn định mua thuốc lá, thế nhưng hắn tính toán qua, mua thuốc lá sẽ vượt quá dự toán.

Dù sao lát nữa còn phải trả chi phí vận chuyển.

Thịt cùng kẹo, vậy là đủ rồi.

"Vẫn là anh Giang suy nghĩ chu đáo!"

Gã cười.

Mang theo Giang Châu đi vào trong một hẻm nhỏ.

"Người bạn kia của em mấy năm trước đã dời khỏi thôn Thủy Oa! Thì ở lại đây!"

Triệu Trường Long nói: "Buổi sáng em đã hỏi rồi, buổi chiều cậu ấy nghỉ ngơi, vừa hay ở trong nhà!"

Giang Châu gật đầu, đi theo hắn đi vào ngôi nhà trệt trong tận cùng ngõ nhỏ.

Gõ hai tiếng, cửa đã được kéo ra.

Một thân hình khỏe mạnh xuất hiện ngay ở trước mặt của Giang Châu.

"Tới rồi?"

Hắn thoáng quan sát, mí mắt khẽ giật giật.

Thân hình cùng bắp thịt của người đàn ông này, đều không phải là tài xế bình thường có thể sở hữu được!

"He he he, thằng ranh này! Càng lúc trông càng ngon nha!"

Triệu Trường Long cười đi tới, vỗ trên vai của nam nhân một cái.

Rồi xoay người giới thiệu cho Giang Châu.

"Đây là Dương Hiểu Vĩ, bạn của em!"

Triệu Trường Long lại chỉ chỉ Giang Châu: "Anh Giang! Tao và thằng em tao, gần đây theo ảnh thu mua thú rừng!"

Dương Hiểu Vĩ tránh đường cho hai người.

Thấy Giang Châu còn mang theo đồ, y lập tức cười nói: "Bạn của Tiểu Long chính là bạn em, anh còn xách đồ qua làm gì? Quá khách sáo!"

Giang Châu nói: "Không phải là thứ gì tốt, đừng ghét bỏ là được."

Hắn nói.

Theo Triệu Trường Long đi vào nhà.

Một gian nhà trệt không lớn, trên bàn bày đồ ăn thừa.

Cá, thịt, ngoài ra còn có một tô sườn heo hầm củ cải.

Hơn nữa...

Trên cổ tay của Dương Hiểu Vĩ, còn đeo một chiếc đồng hồ kim loại.

Trong lòng của Giang Châu lập tức có phán đoán.

Người này, chắc cũng không phải người đàng hoàng.

Quả nhiên, chuyện tiếp theo chứng thực phán đoán của hắn.

Chỉ thấy Dương Hiểu Vĩ cười cười, nói: "Ngày hôm nay em nghỉ, ngủ say giờ mới tỉnh, hôm qua uống rượu, đồ còn chưa thay, hai người chờ đấy nha, để tôi ra sân tắm phát đã!"

Dứt lời, y đứng dậy, đi ra sân, trực tiếp cởi xuống áo sơmi trên người.

Mí mắt của Giang Châu giật giật.

Hắn nhìn thấy những vết sẹo lớn nhỏ trên khắp cơ thể y.

Cái dài nhất, thậm chí cái dài đến vị trí eo, trông cực kỳ dữ tợn khủng bố.

"Huynh đệ của em là người trong giang hồ."

Triệu Trường Long lại gần, nhỏ giọng nói: "Công việc này còn là cậu ấy nhờ người quen giới thiệu đưa vào, đại ca mà cậu ấy đang đi theo, đối với cậu ấy rất tốt."

Giang Châu hiểu rõ.

Cũng không có gì lạ.

Dựa vào những vết sẹo kia, chắc cũng là kẻ dám liều mạng vì đại ca.

"Giang Châu?"

Dương Hiểu Vĩ tắm qua, chà xà phòng lưu huỳnh lên khắp cơ thể, tiện thể gội đầu luôn.

"Thôn Lý Thất sao!?"

Dương Hiểu Vĩ hỏi.

Giang Châu đáp: "Đúng."

"Ha ha, Giang Minh Phàm, anh biết không?"

Dương Hiểu Vĩ hạ giọng, suỵt một tiếng, nói: "Mới năm ngoái, sinh viên duy nhất trong thôn của anh! Từng nghe qua chưa?"

Giang Châu hơi chấn động.

Hắn tỉnh bơ, nói: "Nghe qua, làm sao vậy? Không phải đã đi Bắc Kinh học rồi sao?"

Giang gia ở thôn Lý Thất là thế gia vọng tộc.

Chắc Dương Hiểu Vĩ không nghĩ tới hắn cùng Giang Minh Phàm là một nhà.

"Thằng nhóc này, có làn da trắng trẻo mịn màng, dáng dấp khá chuẩn."

Dương Hiểu Vĩ xối nước, thuận tay cầm khăn mặt treo ở trong sân xoa xoa, hầm hừ, nói: "Đáng tiếc tâm địa không tốt."

"Suy cho cùng, cũng là người ăn bám, nhưng hắn coi như thức thời, sớm thu tay lại, nếu không... bị đại ca của chúng ta biết, chắc chắn sẽ bị mất một tay hoặc một chân!"

"Éo cần biết hắn là sinh viên hay không!"

~~~

Giang Châu thật sự kinh hãi.

Hắn vốn cũng muốn nghe ngóng nhiều thêm.

Hoàn toàn không ngờ lại nghe được những điều này!

Con người Dương Hiểu Vĩ, tuy tính khí nóng nảy, thế nhưng cũng nói nghĩa khí.

Tắm rửa xong, cùng Giang Châu hàn huyên trò chuyện, lập tức đáp ứng chiều nay đưa Giang Châu đi Nhiêu Thị.

Phí dụng là 10 tệ.

Chắc chắn là giá bạn bè.

Chuyện đã định.

Giang Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lấy ra 5 tệ cùng một gói thuốc lá, đưa cho Triệu Trường Long, coi như là tiền giới thiệu.

Người sau cảm kích tiếp nhận.

Từ trong nhà của Dương Hiểu Vĩ ra ngoài.

Hắn đi đến xưởng in.

Phô tô 3 đề thi cùng đáp án đã mang về từ Nhiêu Thị vào ngày hôm qua.

Khoảng 2 giờ sau, phô tô hoàn thành.

Trọn 450 mươi bản đề thi, Giang Châu buộc xong xuôi, mang đến tiệm văn phòng phẩm.

Giang Thành Tài đang ngồi trên ghế.

Thấy Giang Châu đến, gã vội vàng đứng lên từ trên ghế.

"Em tới rồi sao?!"

Giang Thành Tài liếc mắt liền thấy một chồng lớn đề thi trong tay của Giang Châu.

Hắn đứng lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Châu.

"Em đi phô tô nhiều đề thi như vậy sao?"

Giang Châu cười, nói: "Đây là những đề thi khác."

"À phải rồi, thầy giáo Trương Thanh chiều hôm qua đã tới."

Giang Thành Tài sực nhớ ra, vội vàng nói: "Hắn nói tổng cộng 75 học sinh trung học phổ thông, bảo em mỗi đề thi lưu lại 78 bản! 3 bản cho giáo viên bọn họ dùng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play