Giang Châu định để lại 30 tệ rồi đi, nhưng lần này nói gì Ngô Mậu Thanh cũng chỉ chấp nhận thu 20 tệ.

Hắn biết không lay chuyển được, chỉ có thể bằng lòng, dặn dò hai người cố học cho giỏi.

Cầm tiền.

Hắn đi thẳng đến nhà ga, mua vé xe 4 giờ trở về huyện thành Khánh An.

Lúc đi đến huyện thành Khánh An, đã 7 giờ tối.

Giang Châu đang định tìm nhà khách tại huyện thành ở lại một đêm, sáng sớm ngày mai mới trở về.

Nhưng mà...

Nhớ lại chuyện hồi sáng.

Sáng sớm lúc rời nhà, hai cô con gái bé bỏng Đoàn Đoàn Viên Viên nước mắt lưng tròng nhìn mình.

"Ba ba, phải về sớm nha, Đoàn Đoàn nhớ ba."

"Hu hu, Viên Viên, Viên Viên cũng muốn đi cùng ba ba."

Hai cô con gái bé bỏng, trong đôi mắt vừa lớn vừa đen chất chứa hai túi lệ.

Vô cùng ủy khuất.

Nghĩ đến chuyện này, trái tim của Giang Châu cứ như bị vật gì bóp lấy.

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn ánh trăng.

Vầng trăng sáng vằng vặc.

Cũng chỉ một tiếng thôi mà.

Hắn thầm đưa ra quyết định, bước nhanh dọc theo đại lộ đi về nhà.

~~~

Các hộ gia đình sống ở nông thôn nhà nào nhà nấy luôn tắt đèn từ rất sớm.

Giang Châu vừa đi vừa chạy, sau khi đi vào cổng thôn, toàn bộ thôn Lý Thất đã tối đen như mực rồi.

Hắn lau mồ hôi, lấy hơi, đi tới đẩy nhẹ cổng nhà.

Sáng sớm hôm nay lúc rời nhà hình như có báo với Giang Minh, buổi tối đừng cài then, có thể hắn sẽ trở về.

Quả nhiên, cổng sân vừa bị đẩy ra.

Hắn bèn nhẹ nhàng đi vào.

Sắp đến mùa hạ.

Ban đêm trong cái sân nhỏ, chỉ có tiếng kêu của dế mèn vang lên không ngơi nghỉ.

Trong phòng của Liễu Mộng Ly, đèn vẫn sáng.

Giang Châu vốn định đi vào, nhưng cúi đầu nhìn xuống thân thể đầy mồ hôi của mình.

Hắn đi vào phòng lấy áo quần, tắm rửa thay quần áo, lúc này mới rón rén bước vào phòng của Liễu Mộng Ly.

- Cốc cốc...

Trong bóng đêm yên tĩnh.

Tiếng đập cửa vang lên.

Lại không được đáp lại.

Giang Châu sửng sốt.

Theo bản năng đẩy cửa đi vào.

Cửa gỗ kêu lên" két két", hắn bèn nhìn thấy Liễu Mộng Ly gục đầu vào máy may ngủ say sưa.

Trước mặt cô, đặt một chiếc đèn dầu hoả.

Ánh đèn thiêu đốt nhảy nhót.

Cô nằm, đang ngủ say, dưới thân thể còn đè một quyển giáo tài.

Tóc cô được cài bằng cây trâm gỗ do anh tặng, vài lọn tóc rũ xuống thái dương, làm nổi bật vành tai trắng nõn mịn màng, cực đẹp của cô.

"Cô nàng này thiệt..."

Giang Châu bất đắc dĩ, xoa xoa mi tâm, nhìn chằm chằm gò má của cô thở dài.

"Cũng không sợ lạnh."

Giang Châu nhẹ nhàng nâng người của cô dậy, một tay vòng qua sau lưng của cô, ôm lấy cái eo tho nhỏ của cô.

Cô thực sự rất nhẹ.

Đầu dựa vào cổ của mình, hơi nóng dày đặc phả vào hầu kết của mình, khiến bản năng cũng hắn trỗi dậy.

Trái tim của Giang Châu, bỗng nhiên đập gia tốc.

Bước chân cũng trở nên có chút cứng ngắc không được tự nhiên.

Dường như nhận thấy ngực mình càng ngày càng nóng.

Liễu Mộng Ly ngủ mơ mơ màng màng, theo bản năng rụt người lại.

Cô chôn đầu càng sâu.

Chóp mũi dường như đều đầy ắp mùi trên người Giang Châu.

Cô hít hít cổ anh, ngửi mùi vị, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo trong cơn mê ngủ.

"Giang, Giang Châu?"

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Thứ đập vào mắt cô là đường nét phập phồng trên hầu kết của. hắn

Dưới ánh đèn dầu mờ ảo.

Ngọn lửa nhảy nhót, trông không quá chân thật.

Giang Châu lúng túng cúi đầu nhìn cô.

Hắn đang đi đến bên giường để đặt cô xuống.

Lại không ngờ tới một khắc sau, cô bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng xoa hầu kết của mình.

Lòng bàn tay mềm mại, bóng láng.

Xoa xoa hầu kết của hắn, dọc theo những đường nét phập phồng.

Ưm.

"Trong mộng cũng thật như vậy sao..."

Cô mớ một tiếng.

Sau đó, rụt tay về, lại để ở trong ngực của mình, ngủ say sưa ngọt ngào.

Giang Châu: "..."

Lúc này cả người hắn cứ như bị dội nước nóng.

Toàn thân đều ướt đẫm!

Huyệt Thái Dương giật mạnh.

Hắn đặt Liễu Mộng Ly lên giường, áp chế xung động, rón rén đắp kín chăn cho cô.

Sau đó, đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ dịu dàng của cô, xoa xoa mi tâm, cười khổ thở ra thật dài.

Còn có thể sao?

Đều là đời trước mình nợ cô!

"Ngủ ngon."

Hắn nhẹ giọng nói.

Tiến tới, ở trên trán, trên mí mắt, trên lỗ mũi của cô, đều đồng loạt hôn một cái.

Cuối cùng.

Dừng ở trên đôi môi xinh đẹp của cô.

Mềm mại lại thơm nồng nàn.

~~~

Ngày hôm sau.

Lúc gà trống gáy lần thứ ba, cô bỗng nhiên thức dậy.

Ký ức cuối cùng của ngày hôm qua là mình đang xem giáo tài.

Dường như cô...

Gục đầu vào máy may trên đang ngủ?

Dường như, còn nằm mơ?

Trong đầu không thể tránh khỏi hiện lên tình cảnh đêm qua mình nằm mơ.

Cô mơ thấy Giang Châu.

Dường như, hắn còn bế mình.

Sau đó...

Giang Châu dường như còn hôn mình?

Xúc cảm trên môi vẫn rất sinh động như thật.

Cô tựa đầu vào gối, mím môi cười không rõ lý do.

Đã bao nhiêu tuổi rồi?

Sao lại còn mơ loại mộng này?

Hơn nữa, lại còn là mộng thấy Giang Châu!

Cô xoa xoa mặt.

Chỉ cảm thấy xấu hổ, cũng may chỉ là nằm mơ!

Rời giường, dùng cây trâm cài tóc, Liễu Mộng Ly nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, chuẩn bị rửa mặt.

Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Giang Minh đang cho lừa ăn.

Cô đi tới, gọi một câu: "Đại ca."

Giang Minh không ngẩng đầu, lên tiếng.

Liễu Mộng Ly vẫn chưa đi vòng qua, chỉ thấy trên xe lừa, sau cái sọt, bỗng nhiên lộ ra một bóng người bước tới.

Ngậm cây cỏ tranh, cười khanh khách nhìn cô.

"Vợ, chào buổi sáng!"

Liễu Mộng Ly sửng sốt, mắt hạnh trừng lớn.

"Giang… Giang Châu?"

Giang Châu vui vẻ cười.

Một tay chống trên xe lừa, xoay người nhảy xuống đất.

Hắn vỗ tay, phun ra cỏ tranh, cười càng rạng rỡ.

"Làm sao vậy vợ? Sao lại nhìn anh như thế?"

Lúc này Liễu Mộng Ly có chút mù mờ.

Cô vô thức lui về sau một bước.

"Anh... sáng sớm hôm nay trở về?"

Cô nói xong cũng ý thức được không đúng.

Từ Nhiêu Thị đến huyện thành Khánh An, nào có tuyến đường dài xe buýt chạy sớm như vậy?

Nói cách khác, Giang Châu trở về vào đêm qua!

"Anh…anh trở về từ đêm qua sao?!"

Trong đầu của Liễu Mộng Ly hiện lên ý nghĩ này.

Khuôn mặt của cô hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm Giang Châu: "Về nhà từ lúc nào? Sao em không nghe thấy tiếng động nào?"

Lúc này Giang Minh ý thức được giữa hai người có gì đó khang khác.

Anh mặt không chút cảm xúc, lui về sau một bước: "Anh vào bếp, giúp chị dâu em làm cơm."

Nói xong Giang Minh bèn rời đi.

Giang Châu vẫn khoanh tay quanh ngực.

Cười tủm tỉm nhìn cô.

Chậc.

Vợ mình quả nhiên xinh đẹp.

"Đêm qua."

Giang Châu nhìn cô, giang tay ra: "Anh vào phòng của em đó, em không nhớ à?"

Liễu Mộng Ly: "..."

Cô cả người, lui về phía sau.

Nhìn chằm chằm Giang Châu, đôi mắt hạnh tròn trịa, vành tai nổi lên quầng đỏ hồng.

Nói cách khác.

Đêm qua, cô không phải nằm mộng?!

Cô tự tay, sờ soạng Giang Châu?

Mà Giang Châu, cũng hôn mình?

~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play