"Thành Tài!"

Giang Thành Tài sững sờ.

Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn Tiền Phúc Minh: "Chú Tiền? Có chuyện gì vậy? Muốn uống trà sao? Để cháu rót nước cho chú!"

Cậu nói xong liền bước nhanh tới.

Tiền Phúc Minh giận mà không biết phát tiết kiểu gì.

Ông trừng mắt nhìn Giang Thành Tài: "Không lúc nào nghĩ được đến chuyện kiếm tiền, để ta nhìn xem ngươi có thể làm được gì!"

"Hôm nay là ngày mấy rồi? Ngươi vẫn mặc cái này à?! Dở dở ương ương! Cởi ra!"

Giang Thành Tài: "..."

"Để cháu cởi!"

"Nhìn em họ của ngươi xem! Vẫn còn trẻ mà lại còn thông minh năng động hơn ngươi nhiều! Người ta cũng không đọc sách kìa, vậy sao lại không sống vô dụng như ngươi vậy?!"

Tiền Phúc Minh thực sự là tiếc rèn sắt không thành thép.

Ông không có con trai.

Chỉ có một đứa con gái.

Vốn dĩ ông cho rằng nếu tên Giang Thành Tài này có tiền đồ, thì tác thành hắn làm con rể của mình là tốt rồi.

Không ngờ đứa nhỏ này khi còn bé rất thông minh, thế nhưng sao mà càng lớn lại càng vô dụng như vậy được như thế chứ?

Nói chỉ có một hai câu rồi lại cúi đầu khúm núm.

Nam tử hán, động một chút lại rơi nước mắt, cũng không biết giống ai nữa!

Giang Thành Tài: "..."

Có chuyện gì vậy?

Đang nói chuyện sao lại quay sang mắng mình vậy?

Đúng là hắn số khổ, số khổ mà!

…………

Ra khỏi xưởng in ấn, Giang Thành Tài giống như một bắp cải phơi khô, teo tóp, bơ phờ.

Giang Châu theo cậu trở lại cửa hàng.

"Anh Thành Tài."

Giang Châu gọi cậu.

Giang Thành Tài giật mình ngẩng đầu lên.

"Sao? Cậu gọi tôi làm gì vậy?"

Giang Châu vừa gọi, cậu đã sợ hãi.

"Đừng căng thẳng, em chỉ hỏi anh một chuyện."

Giang Châu nói.

"Em, em nói..."

"Cái cửa hàng văn phòng phẩm Thành Tài này, là một mình anh mở sao?"

Giang Châu cười hỏi.

Thái dương Giang Thành Tài đột nhiên nhảy lên.

Cậu ngập ngừng rồi gật đầu.

Hôm qua cậu đã nói với Giang Đại Quý như vậy.

Không nên đổi ý lần nữa.

Bằng không nếu Giang Châu lại cáo trạng với Giang Đại Quý, có khi mình sẽ bị đánh lần nữa thì sao?

Không chừng Giang Châu đang thay Giang Đại Quý kiểm tra lần nữa.

Giang Thành Tài quay đầu lại.

Cậu có chút nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, cửa hàng này do một mình tôi mở! Lúc trước tôi nói bậy! Cửa hàng này không liên quan gì đến anh Minh Phàm!"

"Thế thì một mình anh cũng có thể làm chủ, đúng không? Cũng không cần hỏi ý kiến của Giang Minh Phàm đúng chứ?"

"Đương nhiên! Đây là cửa hàng của tôi! Đương nhiên là tôi phụ trách! Không cần hỏi ai!"

Giang Thành Tài vỗ ngực, nghiêm túc nói.

Nghe thấy lời này.

Giang Châu lập tức cười.

Trái tim Giang Thành Tài đột nhiên lại đập thình thịch.

Chuyện gì vậy?

Tại sao càng ngày cậu lại càng cảm thấy không hợp lý?

"Vậy là tốt rồi."

Giang Châu nói rồi nhìn chằm chằm vào cậu, kéo dài âm điệu rồi cười nói: "Vậy em muốn nhờ anh làm giúp em một việc."

Giang Thành Tài: "???!!!"

Gì vậy?

Lại muốn mình giúp một lần nữa?!

Lúc này mặt cậu chợt sụ xuống.

Sắp khóc đến nơi.

"Cái gì, giúp cái gì?"

Giang Châu cố nhịn cười.

"Không có gì."

Hắn nói tiếp: "Ngày mai, bài thi sẽ được in. Em sẽ đi lấy rồi đặt nó trong cửa hàng văn phòng phẩm của anh để bán, được chứ?"

Giang Thành Tài: "..."

Trời ạ! Không được! Thật sự không được!

Anh Minh Phàm chắc chắn sẽ không đồng ý!

Tuy rằng hắn không tự mình làm, nhưng mà mấu chỗ ở chỗ là hắn sợ hãi!

Giang Châu cười nói: "Làm sao vậy? Anh Thành Tài? Anh không muốn sao? Nếu anh không muốn, thì em sẽ đi hỏi bác hai. Tính tình của bác hai rất tốt, nhất định sẽ rất vui lòng giúp đỡ em."

Hay là cửa hàng này thực sự là do anh Minh Phàm mở? Anh không phải là chủ đúng không?"

Giang Thành Tài: "..."

Hai cái mục này.

Cậu không chọn được cái mục nào.

Cậu chọn được sao?

Trong lòng Giang Thành Tài bắt đầu cân nhắc.

Nếu cậu không đồng ý, tên tiểu tử Giang Châu này sẽ quay lại cáo trạng với cha mình.

Lúc trở về cậu sẽ bị đánh cho hộc máu.

Nhưng nếu đồng ý.

Rồi bán đề thi trong cửa hàng thì….

Cậu không nói với anh Minh Phàm, thì Minh Phàm không tìm hiểu thì sao mà biết được.

"Vậy được, nếu ngày mai in xong, tôi sẽ mang qua để vào trong cửa hàng để bán."

Giang Thành Tài ỉu xìu nói: "Có điều tôi phải nói này, cái này mà không bán được, tôi cũng mặc kệ!"

Giang Châu lập tức cười nói.

"Anh Thành Tài à, em biết anh là người tốt! Cảm ơn anh!"

Giang Thành Tài: "..."

Tại sao cậu lại thấy nụ cười của Giang Châu lại không chân thành đến như vậy?

………………

Trường trung học Khánh An một trường trung học lâu năm.

Nhưng mà chất lượng giảng dạy lại không tốt lắm.

Ở trên không phát tiền, thế nên không có tâm sức để nghiên cứu.

Ngoài ra, việc thi đại học mới được khôi phục chưa được bao năm, thế nên tất cả vẫn còn đang ngổn ngang.

Họ thậm chí không biết bắt đầu từ đâu.

Tiết học đầu tiên hôm nay là học toán.

Tất cả đều là những kiến ​​thức đến từ sách giáo khoa, cộng với một số ví dụ lấy trong sách, cực kỳ máy móc.

Trong một buổi học, thầy dạy không nhiều, học trò không biết mình học được bao nhiêu.

Trương Thanh là giáo viên dạy toán tại trường trung học Khánh An.

Đến tiết học thứ ba, cuối cùng anh cũng không chịu được nữa.

Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào đám học sinh bên dưới, rồi cầm thước gỗ gõ gõ lên bảng đen.

"Triệu đầu to, ngươi làm cái gì vậy? Trong lớp không tập trung lại cùng mấy người xung quanh tụ tập nói cái gì đó? Ngươi có hiểu được hàm bậc hai này không? Không có chút nào chuyên tâm cả!"

Bị Trương Thanh gọi tên.

Triệu đầu to lập tức ngẩng đầu lên.

Cậu đã hai mươi tuổi.

Gia đình giục cưới, áp lực này khiến cậu phải học thêm một năm để thi vào đại học.

Nhìn thấy kỳ thi đại học đang ở trước mắt, mà đầu vẫn còn đang rối rắm, thế nên giờ đang rất vội vã!

"Thầy Trương à, em nào có phân tâm đâu, em đang cùng bạn học nghiên cứu đề mục mà!"

Triệu đầu to nói.

"Đề mục?"

Trương Thanh cầm lấy quyển sách giáo khoa, từ trên bục giảng đi xuống, cau mày nói: "Không phải tôi đang dạy về đề mục mẫu sao? Không để ý tôi giảng mà cậu lại đang nghiên cứu cái đề gì vậy?!"

Triệu đầu to nghe vậy liền lấy ra một tờ giấy trong bàn đưa cho Trương Thanh.

"Đây thầy ơi, thầy xem bài toán này này. Nghe nói đây là đề toán của trường trung học cơ sở 1 của huyện Nhiêu Bình! Em làm rồi, hiểu được rất nhiều thứ mà em không biết! Mấy bài toán này thật hay quá! "

Trương Thanh nghe vậy có chút mơ hồ.

Đề toán?

Trường Trung học Cơ sở 1 Huyện Nhiêu Bình?

Anh nửa tin nửa ngờ nhận lấy.

Nhìn lướt qua.

Càng nhìn mắt anh càng trừng to!

Gì đây?!

Đây đúng là đề toán!

Hơn nữa lại là một đề mục có tính tổng hợp, bao quát rộng, cực kỳ toàn diện!

Có một số đề mục mà nhìn qua anh cũng không làm được, nhưng đó đều là đề mục áp trục nha!

Trương Thanh ngay lập tức hiểu được sức nặng của tờ bài thi này.

Tay anh đang run lên vì phấn khích.

"Đầu to, tờ giấy này mua ở đâu vậy? Sao tôi chưa từng thấy qua?"

Triệu đầu to nói: "Nó ngay ở cửa hàng văn phòng phẩm Thành Tài trước trường mà! 5 hào một tờ! Không rẻ đâu!"

Tờ đề thi tuy đắt, nhưng kiến ​​thức lại là vô giá!

5 hào một tờ, tuy rằng rất đắt, nhưng mà để mấy đứa trẻ này được đọc sách, nhà nào mà chẳng phải bỏ tiền ra cơ chứ?

5 hào mà thôi, bọn họ vẫn có thể mua nổi!

Khi thấy Trương Thanh cũng không tức giận.

Lập tức mấy học sinh khác cũng giơ tay.

"Thưa thầy, em cũng mua."

"Em cũng thế!"

"Bài thi này có một phần đáp án chúng em không biết có đúng hay không, thầy xem giúp em chút đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play