Hiệu may Mỹ Vân.

Giang Chu cùng Giang Minh lái hai chiếc xe lừa tới cửa.

Hai người xách hai túi nylon đầy vải nhảy xuống xe, Trương Mỹ Vân đang đạp máy khâu trong cửa hàng, thấy hai người đi tới liền lập tức chạy ra.

"Sao em lại đến đây?"

Trương Mỹ Vân quay lại rồi hô lên: "Mỹ Hân, rót hai cốc nước đến đây!"

Thời tiết đang dần trở nên nóng hơn.

Trên đường đi, tất nhiên là rất khát nước.

Cả hai không từ chối, cầm lấy nước, uống rồi lau mu bàn tay quẹt một cái.

Sảng khoái!

Giang Châu mỉm cười, lấy ra mấy cái bánh bao đưa cho Trương Mỹ Vân.

"Này, chị Mỹ Vân, cậu cả của chị nhờ em mang đến."

Trương Mỹ Vân cúi xuống quan sát, đột nhiên mỉm cười.

"Trong hai năm qua chị đã không kiếm được bất kỳ khoản tiền nào, nên vẫn luôn xấu hổ không dám quay trở lại."

Trương Mỹ Vân đưa tay nhận lấy, mỉm cười nói: "Đến tết năm nay, chị sẽ đi chúc tết cậu cả. Nếu không có cậu cả, chị thực sự sẽ không thể trụ được qua những năm nay "

Cô nói xong liền ngẩng đầu nhìn Giang Châu: "Lần sau gặp được cậu cả, nói lời cảm ơn cậu hộ chị nhé!"

Giang Châu dừng lại, vẻ mặt hơi phức tạp cười cười.

"Nhân tiện, chị Mỹ Vân, chị biết chỗ nào có thể sao chép đồ vật không?"

Giang Châu hỏi.

Hắn đã tính toán xong.

Vẫn còn hơn nửa tháng nữa mới phải trả khoản tiền cuối cùng cho nhà máy dệt Đan Dương.

Bên phía Bình ca vừa gửi hơn qua một trăm chiếc váy, tạm thời hắn vẫn chưa bán hết.

Sau hai ngày nữa hắn lại chuẩn bị gửi thêm.

Hắn sẽ đem bản in đề thi cùng đáp án để lại trong cửa hàng văn phòng phẩm để bán xem hiệu quả thế nào.

Trương Mỹ Vân sững sờ hỏi lại: "Cửa hàng in ấn ư?"

Cô ấy nghĩ một lúc rồi nói: "Em đang nói đến Nhà Máy in ấn số 1, phải không?"

Ở thời đại này.

Muốn in ấn thì phải đến các xí nghiệp quốc doanh.

"Nhưng mà muốn sao chép thì phải có giấy giới thiệu mới được! Nếu không, Nhà máy in ấn số 1 nhất định sẽ không nhận in ấn cho em!"

Trương Mỹ Vân nói

Giang Châu gật đầu.

Hắn bỏ qua đề tài này rồi chỉ vào túi nylon ở phía sau.

"Chị Mỹ Vân, đây đều là túi vải, hai ngày nữa em sẽ chuyển chúng đến huyện Nhiều Bình. Em đặt tạm ở chỗ chị trước!"

Trương Mỹ Vân vui mừng khôn xiết khi nghe thấy vậy.

"Được! Không thành vấn đề! Chị còn dư ra phòng trống cho em đặt váy hoa đấy!"

Đưa đồ xong

Hai anh em liền rời đi.

Khi họ đến ngã ba đường, Giang Châu bảo Giang Minh đi về trước.

Giang Minh gật gật đầu, lái xe lừa rời đi, nhưng chưa đi được hai bước liền quay đầu lại, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Giang Châu: "Em muốn sao chép cái gì?"

Giang Châu mỉm cười.

"Anh cả, đừng lo lắng, chỉ là một chút tài liệu hướng dẫn mà thôi, đây chính là doanh nghiệp nhà nước mà, còn có thể làm gì phạm pháp được chứ?"

Nghe vậy, Giang Minh cũng do dự gật đầu.

Thực ra.

Kể từ lúc chuyện ngày hôm qua xảy ra, sau khi về nhà anh càng nghĩ càng thấy là lạ.

Anh luôn cảm thấy rằng tất cả những điều này xảy ra quá tình cờ.

Đặc biệt là Giang Châu.

Giống như là đã biết trước rồi vậy!

Trong lòng của anh cứ lơ lửng cái vấn đề này.

"Được rồi, anh cả, anh về trước đi! Em có chuyện phải làm!"

Giang Châu nói.

Giang Minh lúc này mới cẩn thận lái xe lừa rời đi.

Giang Châu dắt con lừa đi mua cái hai cái bánh rán nhân thịt nhi, vừa dắt lừa vừa gặm bánh, quay đầu trở về.

Đi thẳng đến cửa hàng văn phòng phẩm.

………………

Giang Thành Tài đang kiểm toán doanh thu của hai ngày nay.

Cậu nghe thấy tiếng người ở ngoài vào cửa.

"Mua gì vậu? Cứ chọn trước đi! Lát nữa tôi đến tính tiền cho!"

Cậu gãi cổ, hô lên một tiếng.

Cơ mà sau khi hô lên cũng không thấy động tĩnh gì.

Trong lòng của cậu đánh thót một cái.

Có chuyện gì vậy?

Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại có trộm cướp sao?

"Tên tiểu tử này! Còn dám ăn trộm sao?! Xem ta không..."

Giang Thành Tài lao thẳng ra ngoài

Kết quả là cậu nhìn thấy Giang Châu đang khoanh tay trước ngực, cười cười nhìn cậu.

"Anh Thành Tài!"

Hắn lên tiếng chào hỏi.

Giang Thành Tài sững sờ.

Nhắc đến mấy người anh em, người cậu quen thuộc nhất chính là Giang Châu.

Lúc trước lang thang cùng nhau, tuy rằng không thật tâm nhưng dù sao vẫn có thể nói với nhau vài câu.

Giờ nhìn thấy Giang Châu.

Giang Thành Tài đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Ngày hôm qua trở về cậu bị Giang Đại Quý hung ác đánh một trận, hiện tại vẫn còn đau!

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Giang Thành Tài nghi ngờ nhìn Giang Châu.

Giang Châu cười cười nói: "Anh Giang Thành Tài, đều là huynh đệ, khách khí như vậy làm gì?"

Giang Châu nói, rút từ trong túi ra một gói Hồng Tháp Sơn lấy ra một điếu, đưa cho cậu.

Hai mắt Giang Thành Tài ngay lập tức sáng lên!

Cậu bước nhanh tới, cầm lấy điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi ngửi.

Ồ!

Thơm quá!

"Nói đi!"

Giang Thành Tài nói: "Đến cùng cậu muốn gì?"

Giang Châu cũng không vòng vo nữa.

Hắn cười nói: "Anh Thành Tài, em nhớ bác hai bảo rằng bác ấy có một người anh em tốt ở xưởng in phải không?"

Giang Thành Tài sững sờ.

"Cậu muốn nói đến chú Tiền à?"

Giang Châu cười cười gật đầu: "Đúng vậy, Tiền Phúc Minh!"

Để nói Tiền Phúc Minh.

Có thể coi là quý nhân của Giang Phúc Thuận - bố Giang Thành Tài.

Lúc đầu hai người là bạn học, ở huyện Khánh An gia đình Tiền Phúc Minh cũng là khá giả, về sau khi có chính sách khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, ông đã nghỉ việc vào năm đó rồi được nhận vào trường đại học.

Ông là một trong những sinh viên đại học đầu tiên được hưởng gói phân phối của sinh viên.

Ra trường, ông được bố trí vào xưởng in làm giám đốc văn phòng.

Có thể nói là phong quang vô hạn.

Ông cùng Giang Phúc Thuận là bạn học, cũng là anh em tốt của nhau.

Sau đó ông đã mở đường cho Giang Phúc Thuận, tìm mối quan hệ, để Giang Phúc Thuận đến trường tiểu học của huyện dạy học lại.

Có thể coi là đã thoát ly khỏi việc chân lấm tay bùn.

Chuyện này cũng không có gì bí mật.

Gia đình họ Giang đều biết điều đó.

Giang Thành Tài nhìn chằm chằm vào Giang Châu.

Phải mất một lúc cậu mới hiểu được vấn đề.

Đôi mắt cậu hơi nheo lại, kinh ngạc nhìn Giang Châu: "Cậu muốn nhờ chú Tiền để làm ăn sao?"

Giang Châu gật đầu.

"Cũng không có gì to tát, em chỉ là muốn sao chép vài thứ."

Mặt Giang Thành Tài lập tức xụ xuống.

"Giang Châu, không phải tôi không muốn giúp cậu. Nếu là người khác thì còn được, chứ chú Tiền thì tôi thật sự là hết cách!"

Nhắc đến Tiền Phúc Minh.

Sự sợ hãi của Giang Thành Tài với ông tuyệt đối không kém gì với Giang Đại Quý.

Khi mà cậu không học bài, sẽ luôn bị Tiền Phúc Minh nói với Giang Phúc Thuận.

Vì thế hắn bị Giang Phúc Thuận đánh không ít.

Sự sợ hãi của Giang Thành Tài là thực sự!

"Giang Châu, chuyện này cậu có thể tìm người khác đi, tôi thật sự không làm được!"

Giang Thành Tài buồn bã nói.

Giang Chu mím môi cười: "Hình như bác hai cũng không biết anh cùng Giang Minh Phàm mở cửa hàng buôn bán đúng không?"

Anh nói xem, nếu biết chuyện này, bác hai có tức giận không?"

Giang Thành Tài: "..."

Cậu đã làm gì sai chứ?!

"Anh Thành Tài, em chỉ muốn gặp chú Tiền."

Giang Châu cười cười, đưa cho Giang Thành Tài điếu thuốc còn lại trên tay.

"Nếu không, buổi chiều em sẽ đi tìm bác hai giúp đỡ là được rồi!"

Da đầu Giang Thành Tài lập tức như sắp vỡ!

"Đừng, đừng!"

Cậu lập tức cầm lấy điếu thuốc, bỏ vào túi, nhìn Giang Châu mỉm cười còn xấu hơn khóc.

"Chút chuyện nhỏ này, cũng đừng đến tìm ba tôi! Tôi sẽ thu xếp! Tôi thu xếp được!"

Giang Thành Tài vội vàng nói với Giang Châu.

…………

Phải nói rằng Giang Thành Tài có hiệu suất làm việc rất cao.

Buổi trưa, Giang Châu ăn cơm xong ở nhà hàng quốc doanh, vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Giang Thành Tài từ trong ngõ đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play