Ở cung-tiêu xã ở huyện, Giang Châu mua rất nhiều thứ, còn Liễu Mộng Ly cùng hai tiểu bảo bối thì đang ngồi dưới gốc cây nhãn chờ đợi.
Lúc gần đến mười giờ, quả nhiên anh cả Giang Minh đã đến.
Giang Châu lái xe lừa với mấy cái rổ rỗng đi đến
Nhìn thấy Giang Châu từ xa, anh lập tức dừng xe lừa lại, nhảy xuống xe.
"Tiểu Châu à?"
Giang Minh hô lên.
Giang Châu lập tức vui mừng.
"Làm sao vậy? Anh cả? Anh còn trẻ mà mắt đã kém rồi sao?"
Hắn cười nói.
Đoàn Đoàn Viên Viên thì đã chạy về phía Giang Minh bằng đôi chân ngắn mũm mĩm của mình.
"Bác cả, bác cả"
"Ăn ngon ngon! Thịt thịt! Về nhà để bác gái nấu thịt thịt ăn!"
Hai tiểu bảo bối đang rất đói
Giang Minh cúi xuống, ôm lấy Đoàn Đoàn Viên Viên bằng một tay.
Anh ước lượng cân nặng rồi hơi cau mày.
Ngẩng đầu nhìn Giang Châu: "Lần sau đừng đem các cháu đi ra ngoài nữa, chỉ đi ra ngoài một vòng mà sao lại gầy đi nhiều thế này?"
Giang Châu: "????"
Từ khi nào mà anh cả học được cách nói trái lương tâm rồi vậy?
Hai ngày nay hai tiểu bảo bối theo mình đi nhà hàng ăn cơm, trên mặt hai đứa nhỏ cũng tròn ra một chút rồi mà!
Hắn chợt cảm thấy mơ hồ.
Hình như cả hắn với anh cả đều có tiềm chất làm "nữ nhi nô" phải không nhỉ?
Nhưng mà……
Cha của hắn đâu thế chứ?
Da đầu Giang Châu tê dại.
Hắn ho khan hai tiếng rồi đặt mọi thứ trong tay của mình và Liễu Mộng Ly lên xe lừa.
"Đi thôi! Đại ca! Mau về nhà đi, không thì mẹ lại lo lắng."
Giang Minh đặt hai tiểu bảo bối lên xe lừa, rồi quay lại nhìn Giang Châu đang lên xe.
Anh dừng lại, như thể muốn nói điều gì đó nhưng một lúc sau lại nuốt trở lại.
"Ngồi chắc, đi thôi."
Giang Minh hô lên.
Sau đó, anh vung cây roi nhỏ rồi hô lên, lái chiếc xe lừa từ từ đi về phía Thôn Lý Thất.
Trên đường đi, Liễu Mộng Ly cùng hai tiểu bảo bối tranh thủ chợp mắt.
Giang Châu rướn người về phía trước.
"Anh cả."
Hắn hô lên một tiếng.
Giang Minh đang lái xe, không buồn quay đầu lại, đáp: "Sao vậy?"
"Anh muốn nói gì với em à?"
Giang Châu nói: "Chúng ta là hai anh em, có gì cần giấu giếm chứ?"
Giang Minh dừng lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Anh không nghĩ là Giang Châu lại có thể nhận ra.
Giang Minh quất roi một cái rồi trầm mặc một lát rồi mới nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là lần này chúng ta trở về thì việc làm ăn cũng nên thu liễm một chút."
Giang Châu nhướng mày.
Hắn không mở miệng hỏi.
Mà chờ Giang Minh nói tiếp.
"Giang Minh Phàm đã trở về."
Anh rầu rĩ nói tiếp: "Hôm qua hắn mới về, khi về thì mới biết nhà chúng ta làm ăn. Chắc là hắn nói gì đó với ông nội. Hai ngày qua ông nội đến nhà chúng ta mấy lần rồi mắng bố một trận".
"Em quay về giả bộ như không biết là được rồi. Hắn về nhà hẳn là vì tết Đoan Ngọ, chờ xong tết Đoan Ngọ, chúng ta có thể kinh doanh trở lại."
Giang Minh Phàm.
Khoảnh khắc ba chữ này lọt vào tai, Giang Châu lập tức cảm thấy căng thẳng.
Để mà nói, thì mỗi người đều có một bóng ma, khó có thể xóa nhòa.
Khi đó, bóng ma của Giang Châu chính là Giang Minh Phàm.
Hắn hơn Giang Châu một tuổi, có thể nói là trạc tuổi nhau.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Minh Phàm đều chìm đắm trong ánh sáng, từ nhỏ đã được ông trời sủng ái, vừa học giỏi lại biết nói chuyện, dụ cho ông nội Giang Đại Quý cao hứng đến mức không thấy phương hướng đâu.
Còn Giang Châu thì....
Mỗi lần được nhắc đến, là một lần mang ra để khinh rẻ.
Tính cách không chịu nổi, hư hỏng, không có tư cách, không có học thức.
Mọi việc vẫn cứ như thế.
Mà Giang Minh Phàm thì...
Giang Châu mím môi, cười cười, chắp tay sau đầu, nằm ở trên xe lừa.
Người ta vẫn nói rằng Giang Minh Phàm là người ngay thẳng, tốt bụng, siêng năng và thông minh.
Tuy nhiên, có lẽ chỉ có trong lòng Giang Châu và chính Giang Minh Phàm mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra với hắn.
Khi trùng sinh trở về.
Hắn có thể tha thứ cho vô số người và sự việc.
Nhưng mà, chỉ riêng Giang Minh Phàm thì...
Vừa nhắc tới, trong lồng ngực hắn luôn cảm thấy khó chịu.
Trong khoảng thời gian này Giang Châu tuy có thay đổi, cả nhà đều có thể thấy được.
Nhưng.
Khi Giang Minh Phàm trở lại thì… việc này cũng khó nói.
"Em nghe rồi."
Giang Châu đáp lại bằng một nụ cười lười biếng.
Tựa đầu vào mu bàn tay rồi dựa vào ván gỗ, cơ thể có chút đau nhức.
Anh nheo mắt lại.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
………………
Hơn một giờ sau.
Xe lừa vào sân rồi dừng lại.
Giang Minh xuống xe lừa, quay đầu lại kêu: "Tiểu Châu? Đến rồi!"
Anh nói xong rồi bước tới, bế Đoàn Đoàn Viên Viên giờ đã tỉnh lại xuống.
Hai tiểu bảo bối dù sao cũng vẫn còn nhỏ.
Thế nên cơ bản không nhận ra bầu không khí trong sân có chút không đúng.
Những thôn dân từng nhộn nhịp chạy qua chạy lại trước nhà của họ căn bản là không thấy tăm hơi đâu nữa.
Sân vắng tanh.
Những tấm vải xếp chồng lên nhau đều được bạt nhựa phủ lên.
Tề Ái Phân ngồi trên bậc cửa, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Giang Phúc Quốc ngồi trên đống củi, lạch cà lạch cạch rút thuốc lá sợi ra hút.
Ông trầm mặc, không nói lời nào, mặt đen như đáy nồi.
Đoàn Đoàn Viên Viên vừa xuống xe.
Lập tức chạy về phía Giang Phúc Quốc.
"Gia gia, gia gia, Đoàn Đoàn đã về rồi ~"
"Viên Viên, nhớ gia gia"
~~~
Hai tiểu bảo bối, một trái một phải lay người Giang Phúc Quốc.
Giang Phúc Quốc vội vàng đặt thuốc lá sợi sang một bên rồi ôm hai đứa nhỏ qua, vốn dĩ muốn ngồi một chân, nhưng chân còn lại vẫn còn bó bột nên đành bó tay.
"Ai nha, hai tiểu bảo bối của gia gia đây mà!"
Giang Phúc Quốc nở nụ cười, cơ mà sau khi quan sát hai tiểu bảo bối một hồi lại nhíu mày.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đi ra ngoài dạo chơi một vòng, sao lại gầy đi nhiều vậy?"
Giang Phúc Quốc trừng mắt nhìn Giang Châu đang nhảy xuống xe lừa.
"Tên tiểu tử thối này, bản thân ngươi tăng cân nhiều thế, sao mà lại để hai đứa cháu gái của ta gầy đi thế này?!"
"Ngươi qua đây! Lão tử phải đánh cho ngươi một trận!"
Giang Châu: "..."
Tốt rồi.
Hắn biết rồi.
"Nữ nhi nô" quả nhiên là do di truyền.
Đương nhiên, Giang Châu sẽ không biết xấu hổ mà chạy tới để ăn đòn.
Hắn bước đến nắm tay Tề Ái Phân, đưa cho bà một chiếc khăn tay.
"Mẹ, có chuyện gì vậy, ông nội lại đến đây sao?"
Tề Ái Phân ngước nhìn Giang Châu.
Mắt sưng như quả óc chó.
Giang Châu lập tức hiểu ra.
Hai ngày này.
Có lẽ bà đã khóc rất nhiều.
Hắn thở dài, ngồi sang một bên rồi nói: "Ông nội nói gì vậy?"
Nhắc đến chuyện này, Tề Ái Phân lại muốn khóc.
Giang Châu vội vã xua tay, nghiêm túc nhìn bà rồi nói: "Mẹ, chúng ta đã thống nhất rồi, mình không nên khóc, chuyện này không có gì to tát, cứ để con lo liệu, mẹ đừng khóc, sẽ làm cho người ngoài chê cười đấy. Bây giờ nhà mình muốn tiền thì có tiền, muốn danh vọng thì có danh vọng, có gì mà phải khóc?! "
Giang Châu nói câu nào thì câu đấy có lý.
Tề Ái Phân chỉ cảm thấy trong ngực có một luồng hơi ấm.
Đúng vậy nha.
Con trai nhỏ của bà đã trở lại rồi!
Giờ đi dạo một vòng trong thôn, có ai không nói là con trai của mình không tốt chứ?
Bà không sợ!
Cũng không cần!
Tề Ái Phân gật đầu, lấy khăn tay lau nước mắt rồi hít một hơi thật sâu.
"Vẫn là nói về việc làm ăn buôn bán của chúng ta."
Tề Ái Phân hít một hơi rồi nói tiếp.
………………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT