Giang Châu mím môi, tiến tới, chụt cực nhanh ở trên môi của cô một cái.
Liễu Mộng Ly lại càng hoảng sợ.
Phản xạ có điều kiện là nhìn về phía trong phòng.
"Anh làm gì thế?"
Cái người này.
Sao bỗng nhiên lại hôn mình?
Giang Châu giơ cằm lên, nhìn về hai cô con gái trong phòng.
"Dắt con mệt quá."
Hắn nhẹ giọng nói: "Anh chỉ mới dắt một đoạn, mà đã lo lắng đề phòng, một mình em chăm con lâu như vậy, thật khổ cho em."
Liễu Mộng Ly dừng một chút, không nói chuyện.
Giang Châu tiện tay đóng cửa lại.
- Lạch cạch.
Tiếng đóng cửa truyền đến.
Trái tim của Liễu Mộng Ly cũng hơi loạn nhịp.
Sự khó khăn và vất vả khi nuôi con một mình là không thể diễn tả nổi.
Nhưng may mắn là cô chịu đựng được.
Trong 3 năm tối tăm nhất, quãng thời gian không thấy được ánh sáng, cô một mình nuôi dưỡng Đoàn Đoàn Viên Viên, sống qua ngày đoạn tháng.
Cô cũng rốt cục cũng chờ được.
Đến ngày Giang Châu lãng tử hồi đầu.
Trái tim của Liễu Mộng Ly đập hơi loạn, mũi có chút cay cay.
Cô hít một hơi thật sâu, mùi rượu nhàn nhạt hoà vào mùi thơm cơ thể của cô, từng chút một chui vào chóp mũi của Giang Châu.
Màng tang của Giang Châu nhúc nhích.
Chỉ là lúc này đây, không chờ mình chủ động, trên bờ môi của hắn truyền đến một nụ hôn đầy mùi rượu.
Liễu Mộng Ly từng chút từng chút, vụng về lại nghiêm túc hôn mình.
Hắn sửng sốt.
Trên môi mới hơi tê tê, Liễu Mộng Ly đã buông hắn ra.
Giang Châu cúi đầu.
Chạm phải đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ đong đầy nước hồ thu của cô.
Cô bĩu bĩu môi, rồi cười vừa tin tưởng lại dịu dàng nhìn mình.
"Cám ơn anh, Giang Châu."
~~~
Ngày hôm sau.
Giang Châu dậy thật sớm.
Liễu Mộng Ly chắc uống quá nhiều, sáng sớm lúc Giang Châu thức dậy, động tĩnh không nhỏ, cô cũng không nghe thấy.
Hai đứa con nít bụ bẫm cũng đang ngủ say.
Giang Châu xếp gọn gàng mười bộ quần áo, bỏ vào trong túi ni lông cỡ lớn, kéo khóa lại.
Hắn cũng nhét thêm mười cái móc nữa vào đó.
Sau khi làm xong, hắn rửa mặt, ra ngoài mua bữa sáng.
Lúc trở lại ba mẹ con rốt cục đã tỉnh.
Một nhà bốn người, cơm nước xong xuôi, dọn dẹp sơ qua một lúc, rồi đi thẳng đến cao ốc bách hóa.
Hôm nay là ngày cuối tuần.
Không thiếu nữ công nhân viên chức đều kết bạn đi mua quần áo.
Trước cao ốc ách hóa người đến người đi, ra vào đều mang theo không ít túi giấy dầu.
Liễu Mộng Ly hôm nay mặc váy hoa.
Vẫn trang điểm y như lần trước.
Lúc đi tới tiệm bán sỉ anh Bình ở xa xa, đã nhìn thấy một đám thiếu nữ đứng bên ngoài.
Trong tay cầm túi xách, tóc uốn, tinh tế thời trang, vẻ mặt hiếu kỳ hưng phấn nhìn về phía đống áo quần để trên mặt đất.
"Anh Bình? Đây là hàng mới sao? Có vài món vậy à?"
"Đúng nha, em chọn mãi, em không nghĩ chúng đẹp như đợt quần áo trước! Anh Triệu ở con phố bên cạnh hai hôm trước mang về từ Quảng Châu một số quần áo, thật là xinh đẹp! Áo sơmi, mặc kèm với quần gì cũng hợp!"
"Có còn kiểu khác hay không? Cầm ra xem một chút, phải là hàng thời thượng đấy!"
~~~
Một nhóm các cô gái vây quanh, lít nha lít nít không ngừng.
Anh Bình đứng ở ngoài cửa, hút thuốc, không vui chút nữa.
"Hết rồi! Hai ngày nay bên trên bắt chặt quá, có thể mang hàng về đã tốt lắm rồi!"
Anh Bình nói: "Chỉ có vậy thôi, nhưng đây là kiểu dáng thời thượng nhất ở bên ngoài! Không lừa các em đâu!"
Mấy thiếu nữ nhìn chằm chằm đống đồ kia một lúc, đều quyết định không muốn mua.
"Vậy chúng ta đi chỗ anh Triệu xem xem! Không chừng chỗ ảnh còn có hàng!"
"Chiếc váy xòe mà đồng nghiệp của tớ đang mặc rất đẹp! Chúng ta đi hỏi một chút!"
"Đi thôi! Cùng đi!"
~~~
Anh Bình sửng sốt, nhìn một đám cô gái thật không định mua hàng, lúc này gã mới quýnh lên.
"Ai nha! Nhìn nhìn đi! Chọn thêm đi! Các em nhìn đi, kiểu dáng này thời thượng biết bao, phong cách tây bao nhiêu?!"
Mấy cô gái ra đi đầu không ngoảnh lại, nhanh kéo đồng bạn rời đi.
Giang Châu cười cười, đi tới, rút ra một điếu thuốc đưa cho anh Bình.
"Anh Bình."
Giang Châu nói.
Anh Bình lúc này đang rất phiền muộn!
Mấy ngày nay, bên trên bắt đến chặt, một thủ lĩnh đầu cơ hàng ở Nhiêu Thị đã bị bắt.
Kết quả cả đám tôm tép nhỏ bé bọn họ cũng bị vạ lây.
Nghe nói họ ra nước ngoài làm hàng ngoại.
Không chừng sẽ ăn đạn!
Vì vậy tất cả "nhà buôn" lớn nhỏ tại Nhiêu Thị bỗng nhiên im lặng, toàn bộ đều ngừng lại, đều chỉ bán hàng tồn.
Anh Bình dầu sao là đàn ông.
Đầu cơ trang phục nữ, lại không chọn được kiểu dạng hợp mốt!
Lúc này gã có chút đau đầu.
Thấy có người gọi mình, đưa thuốc cho mình.
Gã theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
"Là chú sao?"
Anh Bình liếc cái liền nhận ra Giang Châu.
Thằng ranh này, mấy ngày hôm trước từng tới một lần, dáng dấp không tệ, trông cũng am hiểu chuyện này.
Gã nhận lấy điếu thuốc, liếc nhìn hắn: "Chuyện gì?"
Giang Châu cười cười, nói: "Áo quần không bán được?"
Anh Bình: "..."
Thằng ranh này, nhìn thấy rồi còn nói gì?
"Em đến đây để mang lại công việc kinh doanh cho anh Bình."
Giang Châu nói, đặt chiếc túi nylon đang mang xuống đất.
"Cái này là gì?"
Anh Bình liếc nhìn.
Mắt thấy Giang Châu kéo khóa ra, lộ ra váy hoa bên trong.
"Váy?"
Anh Bình lai liễu kính nhi, đem yên treo ở trên lỗ tai.
Gã hứng thú vội vàng ngồi chồm hổm xuống, liếc nhìn váy hoa, chỉ cảm thấy dường như nhìn thấy cái váy này ở đâu rồi?
Gã sửng sốt, nhớ ra, vội ngẩng đầu nhìn lại.
Còn không phải là kiểu váy mà vợ cùng con gái của người trẻ tuổi này đang mặc trên người sao!
Chiếc váy hoa trắng vàng này trông rất bắt mắt.
Anh Bình liếc cái liền thấy.
"Cậu tự làm?"
Anh Bình liếc mắt liền nhìn ra.
Nhiều váy hoa như vậy, không thể nào là hàng lấy từ Quảng Châu.
Giang Châu gật đầu: "Dạ, từ huyện thành chở tới đây, không có nguồn tiêu thụ, cho nên mới muốn hợp tác với anh Bình."
Anh Bình dừng một chút.
Nói thật, tuy gã đầu áo quần, thế nhưng áo quần kiểu dáng như thế nào, thời thượng hay không, gã lại không nhìn ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT